Chương trước
Chương sau
"Anh buông tay ra, Đoạn Tuấn Hi!" Bị tức đến đỏ bừng mặt, Vũ Tình dùng sức đẩy tay đặt trên đùi cô ra.

Đoạn Tuấn Hi chỉ hơi dùng sức đã làm cô không cử động được, chờ cửa lớn văn phòng bị mở ra trong nháy mắt. Hê, hiệu quả cách âm nơi này tốt như vậy sao, hắn đã biểu diễn tốt như vậy còn chưa thấy ba mẹ ra.

Đáng chết, vậy hắn lại quát to một tiếng được rồi: "Không được, hôm nay, anh muốn em..." trở thành của chị của em, ha ha.

Cuối cùng, cửa lớn văn phòng chủ tịch bị đẩy ra.

Nụ cười ở khóe miệng Đoạn Tuấn Hi lớn hơn, sau đó bắt đầu tiến them một bước áp gần môi mỏng của mình lên: "Vũ Tình, anh..."

Nhìn lập tức sẽ dán lên môi đỏ mọng của mình, Vũ Tình quả thật sắp điên mất:" Không được, chúng ta không thể làm như vậy..."

Bận rộn lo lắng đi ra, Đoạn Hồng Đào và Kha Dĩ Lam nhìn thấy trường hợp như vậy, còn đang lắp bắp kinh hãi đến nói không ra lời.

"Vì sao không được, anh muốn..." Môi đỏ mọng lại bị nén lần nữa, khoảng cách kia chỉ kém 1 cm.

"Tuấn Hi, không thể như vậy!" sau một lúc lâu, Kha Dĩ Lam mới phát ra tiếng nói ngăn cản.

"Đứa hư đốn, con buông cô bé ra!" Giọng Đoạn Hồng Đào tức giận rõ rngf, mang theo lửa giận nồng đậm.

"Tôi/ Con bé là chị cậu/ chị con, tôi/ con bé là chị rượt của cậu/ con~!" dưới tình thế cấp bách, Vũ Tình nhắm mắt lại đau đớn thừa nhận.

Ba người cùng mở miệng hô, tuy có vẽ hơi loạn có chút nghe không rõ ràng lắm, nhưng những thứ đó, vì chỉ cần 1 người hô lên câu nói kia, tất cả cũng đã ok.

Tuy mọi người đều nói ra, nhưng cậu nói "tôi là chị ruột của câuk" lại truyền đến vào tai từng người.

Kha Dĩ Lam kích động ôm miệng, nước mắt nóng hổi tuôn rơi: "Ô..."

Đoạn Hồng Đào cầm tay con gái con trai, lập tức đánh 1 quyền lên mắt trái Đoạn công tử.

"A..." Đoạn Tuấn Hi bị đau nhức vừa giận cay mắt, hít khí kêu lên: "Đau quá, mắt sẽ sưng đấy!"

Mà dáng vẻ đau đớn này cũng không làm mất tức giận của Đoạn Hồng Đòa, nâng tay phải lên còn muốn đưa quyền khác.

Lần này ĐoẠn Tuấn Hi phản ứng nhanh, đè tay ba lại. một con mắt mở to, một con mắt híp lại.

Không tồi, trau đẹp quả nhiên là trai đẹp, còn có mị lực mười phần."Ba, ba không thể đánh con!" nói rồi không quên mở to mắt, nhưng lại đổi lấy đau đớn.

Trời ơi, sao hắn lại quên mắt trái của mình bị thương. Đoạn Hồng Đào nhất thời hiểu đây là trò đùa của con, thu tay về.

Kha Dĩ Lam lúc này đã ôm lấy con gái khóc rống lên, người kia cũng kích động chảy nước mắt, nhưng là nước mắt kích động: "Vũ Tình, cuối cùng con đã thừa nhận, cuối cùng đã nhận mẹ?"

"Không..." Tiếng nói dịu dàng kia lại dựng lên phòng tuyến của cô, dùng sức đẩy mẹ ra: "Đừng chạm vào tôi, không được chạm vào tôi!"

Kha Dĩ Lam cũng trở nên bướng bỉnh, con gái càng không cho bà ôm, bà càng ôm, hơn nữa ôm rất chặt: "Vũ Tình, mẹ không thể buông con ra, mẹ chờ một ngày này lâu rồi!"

Không thể lưu luyến, dối trả, đều là dối trá: "Bà không phải chờ, coi như tôi đã chết đi. Khi bà ném tôi lên đườngcái, tôi cũng đã muốn chết rồi. sinh mệnh của tôi lúc này không phải bà cho, mà là ba nuôi đã cho tôi!" đau xót kịch liệt ép chặt cổ họng cô, khiến cô chỉ có thể cực kỳ áp lực thấp giọng nói.

"Mẹ biết mẹ sai rồi, mẹ sai rồi..."

"Bà đâu chỉ sai, bà phải bị pháp luật trừng trj. Nhưng tôi cũng không ý kiến gì, vì tôi không muốn nhận bà!" Vũ Tình lau khô nước mắt, lại đẩy mẹ ra. Cầm lấy túi trên bàn, nhấc chân định rời đi.

"Chị..." Đoạn Tuấn Hi không phải xem không, kéo lấy cánh tay chị.

"Cậu đừng gọi bậy, tôi không phải chị cậu!" Vũ Tình liếc hắn, hắn cũng không phải thứ tốt gì.

Đoạn Tuấn Hi không xem nhẹ khinh bỉ trong măt cô, không vấn đề gì, hắn về sau sẽ giải thích: "CHị, đừng làm tổn thương mẹ. chị phải biết rằng cả đời này mẹ khổ hơn ai khác!"

"Đó là mẹ cậu, không quan hệ đến tôi!" nói rồi gạt tay hắn chạy vào thang máy.

Nhìn con gái chạy xa, Kha Dĩ Lam cũng như phát điên đuổi theo. Bà muốn giải thích, bà muốn giải thích, Đoạn Hông Đào đương nhiên theo sau.

Đoạn Tuấn Hi nhìn người thân của mình, không khỏi thở dài: "Chị, chị đúng là tự ép mình!"

.............................................................

"Vũ Tình, con nói đi, con nói xem làm sao mới có thể tha thứ cho mẹ?" Kha Dĩ lam lại đuổi theo con gái phía trước, thở hổn hển hô.

"Bà không cần theo tôi, tôi không tha thứ cho bà, không cần quấn lấy tôi!" Vũ Tình phát điên hét lên, cũng không quay đầu mặc lời tán trong không khí khô nóng.

Né tránh, né tránh, cô không bao giờ muốn gặp họ nữa. Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, Vũ Tình lại không để ý chạy về phía trước. giờ tan làm sắp đến, xe trên đường cũng nhiều hơn.

Bỗng một chiếc xe taxi chạy từ đường cái lao đến, mà Vũ Tình đang khóc căn bản không cú ý tới...

"Cẩn thận..." Kha Dĩ Lam quát tô một tiếng, thân thể phóng về phía trước.

Trong nháy mắt, Vũ Tình cảm thấy mịnh bị một sức mawnhj đẩy ra ngoài, ngã xuống đường cái.

Khi cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng 'rầm'!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.