"Em không đi!" Vũ Tình dùng sức lắc đầu, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy! Trời ạ, cô sao lại xemnhẹ chuyện cha mẹ hắn!
Bây giờ cha mẹ hắn về, cô đúng là rất căng thẳng!
Bọn họ nhất định sẽ không thích mình, cô nhớ rõ lúc trước bọn họ xem thường cô thế nào!
Vừa rồi cảm thấy mình biến thành công chúa, Vũ Tình trong nháy mắt bị đánh về lại người hầu!
"Sớm muộn gì đều phải gặp, có anh, em không phải sợ!" Thang Duy Thạc an ủi nói! Vũ Tình không lên tiếng chải đầu cho con gái, cố ý tết bím, thoạt nhìn rất đáng yêu!
Tiếp theo cầm lấy cái váy mới mua mấy ngày hôm trước thay cho con gái!
"Mẹ, vì sao buổi tối còn phải thay quần áo?" Nhạc Nhạc cảm thấy tò mò quá, mỗi ngày chẳng phải đều là sáng sớm chải đầu thay đồ ư?
Vũ Tình hôn con gái một cái, sau đó dặn dò: "Nhạc Nhạc, hôm nay con phải đi gặp bà nội với ông nội, nhất định phải ngoan, biết không?"
"Ông nội bà nội?" Nhạc Nhạc nhức đầu, sau đó nhìn papa. "Con có ông nội bà nội ạ?"
"Đương nhiên là có, không có ông nội bà nội làm sao có thể có papa, làm sao có thể có hai chúng ta?" Tiểu Bác tiếp nhận lời em gái lời, dùng ngôn ngữ trẻ con nói!
"À, thế ạ!" Nhạc Nhạc hiểu được gật gật đầu, sau đó cho mẹ một nụ cười. "Mẹ, vậy mẹ không đi sao?"
Thang Duy Thạc không nói gì, vì hắn cũng muốn nghe đáp án của cô.
Vũ Tình vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cho hy vọng rất lớn nói: "Mẹ không đi, Nhạc Nhạc nhất định nhất định phải thật ngoan, thật nghe lời, được không?"
Cô có thể tránh né cha mẹ hắn, nhưng cũng không thể để con gái cũng tránh né, vì con gái có quyền được hưởng thụ tình thương của ông nội bà nội nó, càng nhiều người yêu thương hơn!
Thang Duy Thạc đương nhiên hiểu dụng tâm của Vũ Tình, có lẽ như vậy cũng tốt, nếu cha mẹ có thể nhận Nhạc Nhạc, cũng có ích với Vũ Tình! Dù sao hai con đều là Vũ Tình sinh, cha mẹ không có lý do gì không tiếp nhận Vũ Tình cả!
Xác định hai bảo bối đều sạch sẽ đáng yêu rồi, Vũ Tình đưa bọn chúng ra ngoài căn hộ!
Khi hai tiểu bảo bối đồng thời chạy đến đại sảnh, mọi người Thang gia ngẩn ra. Thang phu nhân thật tự nhiên ôm lấy cháu trai, nghi ngờ nhìn cô gái đáng yêu đứng phía trước!
Trời ạ, bảo bối này sao giống y đúc con gái mình trước kia!
Ông Thang tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào bé gái! Có lẽ đây là máu mủ tình thâm, Nhạc Nhạc nhìn thấy hai người già lạ, một chút sợ hãi cũng không có. Papa còn chưa nói đến nó, tự nó đã lớn tiếng hô: "Chào ông nội, bà nội!"
Tiếng nói lớn, vẻ đáng yêu kia, trong nháy mắt tan rã tình cảm của người lớn Thang gia. "Ai ~"
"Ai..."
Thang Duy Thạc nhếch môi cho con gái một khen ngợi, quả nhiên là đứa bé nhỏ lanh lợi!
Hai người lớn tuy ngơ ngác đồng ý, nhưng còn chưa hiểu đây là có chuyện gì, cục cưng này ở đâu mà ra!
Nhìn ra cha mẹ đang nghi ngờ, Thang Duy Thạc mở miệng giải thích, Tiểu Bác tựa vào trong lòng bà nội giành trước mở miệng nói: "Bà nội, Nhạc Nhạc và Tiểu Bác là song sinh, chẳng qua có một vài nguyên nhân sau khi chúng con sinh thì tách ra!"
Lời này càng giống một quả bom, khiến miệng hai người lớn mở thật to! "Anh Thang đã về ah, Tiểu Bác ở đâu?" Bưng hoa quả đi ra, Trang Ôn Nhu cười nói, đưa tình nhìn Thang Duy Thạc rồi, bắt đầu tìm kiếm bóng lưng 'con riêng'!
A, sao lại là hai đứa, nghẹn họng trân trối nhìn 'Hai' đứa con. Không phải đâu, một 'Con riêng' đã khiến cô thật phiền chán rồi, bây giờ lại thêm một?
Không được, kết hôn rồi, nhất định sẽ để cả hai đứa cho ông bà nội nuôi, cô không cần lấy một!
Thang Duy Thạc mười phần cho hai ông bà một bất ngờ thật lớn, khiến họ nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra?
Thang phu nhân quả nhiên là người khéo léo, đẩy cháu trai ra, đi lên trước. "Ôn Nhu à, ta và bác cháu có chuyện nói với Duy Thạc, phiềm cháu chăm hai bảo bối, lát chúng ta cùng ăn cơm!"
"Con nói cái gì?" Bà Thang không dám tin chuyện hoang đường như vậy, giật mình miệng lại mở lớn lần nữa.
"Tiểu Bác và Nhạc Nhạc đúng là song sinh? Người phụ nữ kia không nói dối?" Lông mi Ông Thang dựng thẳng lên, thật nghiêm túc hỏi!
"Đương nhiên là song sinh, ba, mẹ, chẳng lẽ hai người không nhìn thấy dáng vẻ Nhạc Nhạc giống Hàm Lôi như vậy sao?" Thang Duy Thạc chắc chắn nói, sau đó ngữ điệu kéo dài. "Mẹ, ba, con đã có vợ rồi, cho nên không cần giới thiệu bạn gái cho con!"
"Không được!" Bà Thang lớn tiếng nói. "Người phụ nữ này không thể vào cửa nhà chúng ta, đứa trẻ là của Thang gi chúng ta a, nhưng người phụ nữ kia không được!"
"Đúng! Người phụ nữ có liên quan đến Hoàng Vũ Hân đều không được! Một Hoàng Vũ Hân đã khiến nhà chúng ta tổn thọ rồi, lần này nhất định phải cưới một cô gái danh môn!" Ông Thang cũng nghiêm khắc nói!
Vốn có lòng tin, nụ cười im bặt dừng lại trên mặt. "Ba, sao ba cũng nói như vậy? Cô ấy là mẹ ruột của con con, hơn nữa con cũng yêu cô ấy, hai người không đồng ý gì chứ?"
"Chỉ vì Hoàng Vũ Hân kia, chúng ta sẽ không đồng ý!" Ông Thang vỗ bàn thật mạnh, lớn tiếng quát con!
Thang Duy Thạc dùng sức lắc đầu, lớn tiếng giải thích: "Ba, có phải hiểu lầm không. Năm đó cô ấy là người bị hại, cô ấy không phải đồng lõa của Hoàng Vũ Hân! Cô ấy..."
"Tốt cái gì? Tốt sao có thể làm tình nhân của con! Lúc trước con nói tìm một cô gái thường dân, ba mẹ có ngăn cản con không? Tuy chúng ta không muốn, nhưng cuối cùng vẫn chúc phúc cho con! Nhưng sự thật thì sao? Cô ta làm chúng ta điên lên! Cho nên, lần này nhất định con phải nghe chúng ta!"
"Ba, con không thể nghe ba! Cô ấy là mẹ của con con, con chỉ có thể cưới cô ấy!"
"Con dám!" Ông Thang lại rống to thành tiếng, sau đó hạ tối hậu thư. "Ba nói cho con, ba đã định hôn với nhà gái rồi, 22 tháng sau, con ngoan ngoãn cưới Ôn Nhu cho ba."
Thang Duy Thạc khó thở nhìn cha mẹ, không thể tin được lỗ tai mình. "Ba, con không cưới!" Nói rồi, muốn đi ra khỏi phòng sách!
"Thang Duy Thạc, nếu con dám không cưới, chức tổng giám đốc cũng đừng muốn làm!"
Thang Duy Thạc quay mạnh đầu, không dám tin nhìn cha mẹ. "Ba, nếu ba cứ kiên trù, con tình nguyện không làm tổng giám đốc này!"
Câu nói kia làm Ông Thang nổi trận lôi đình, nhưng con nói như vậy, Ông Thang hoàn toàn không còn cách nào thu câu nói kia.
Người cũng sĩ diện, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, vậy anh biến đi, đi khỏi Thang Bách!"
Thang Duy Thạc không cầu xin, chỉ mất mát xoay người, đi ra ngoài cửa phòng sách!
Đang đứng trong đại sảnh, Nhạc Nhạc và Tiểu Bác ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn dì trước mắt.
Trang Ôn Nhu còn đang hung tợn nhìn bọn chúng, con riêng, đúng thật là chán ghét. "Hai mi nhìn gì, sao không gọi cô!"
Loại lời nói này sao có thể làm trẻ con quý, Tiểu Bác và Nhạc Nhạc đang lườm cô ta!
"Hai tiểu quỷ này đúng là không có lịch sự, ở nhà trẻ nhất định cũng không phải bé ngoan!"
Tiểu Bác trong nháy mắt chán ghét, sau đó nụ cười nói. "Dì, dì là người hầu mới tới ạ?"
Người hầu? Trang Ôn Nhu thật muốn xé miệng thằng nhóc này. Đáng chết, cô đường đường là thiên kim tiểu thư, làm sao lại giống người hầu!
"Dì, dì thật bất lịch sự, dì biết không? Hỏi dì cũng không biết trả lời! Cô giáo trong nhà trẻ nói, khi người khác hỏi, nhất định không được giả vờ không nghe thấy, không trả lời, như thế là bất lịch sự đó! Dì, chẳng lẽ nhà trẻ dì cũng chưa tốt nghiệp à!"
Trang Ôn Nhu bị ánh mắt vô tội và lời nói của chúng làm tức giận cả người phát run. "Mi..."
"Dì, con ở nhà trẻ "Bé ngoan" nhưng con đã tốt nghiệp rồi. Tháng nữa con sẽ vào tiểu học. Dì cũng vào nhà trẻ 'Bé ngoan' đi, cô giáo ở đó thích lắm." Thang Tiểu Bác bắt đầu chiêu sinh, tuyên truyền vì nhà trẻ của mình!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]