Chương trước
Chương sau
Vũ Tình lúc này mới biết được Hàm Lôi bình thường có chút điêu ngoa tùy hứng, thỉnh thoảng còn hơi nũng nịu, khi gặp vấn đề tình cảm hoàn toàn yếu đuối.

Mỗi ngày trốn trong phòng khóc, người tuy không rơi mước mắt, nhưng cũng mang dáng vẻ thê thảm.

Vài ngày trước Thang Duy Thạc về, vốn đang muốn giáo huấn 'cô gái nhỏ lén trốn' một phen! Nhưng biết được hôn nhân của em gái xảy ra biến cô, cũng mất hứng.

Sau khi tan làm Vũ Tình vội vàng làm thức ăn cho Hàm Lôi, hy vọng cô có thể ăn nhiều một chút. Nửa giờ sau, vài món đồ đã bày lên bàn.

Ló ra từ nhà bếp, gọi con gái trong đại sảnh: "Nhạc Nhạc, đi gọi bác ra ăn cơm!"

"Dạ vâng!" đang chơi đồ chơi mới, Nhạc Nhạc nghe mẹ nói, lập tức đi vào phòng bác: "Bác, ăn cơm ạ!"

Hàm Lôi thương tâm trốn trên giường, sợ bị cháu gái cười, lập tức lau nước mắt ngẩng đầu: "Được rồi, bác ra ăn cơm!"

Chỉ là ánh mắt sưng đỏ và mặt đỏ bừng của cô, làm lũ trẻ nhận ra: "Bác, bác vừa khóc ạ?" Nhạc Nhạc ngồi xuống, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của bác.

"Không, bác không khóc, bác đang ngủ mà!" Hàm Lôi cố nặn ra nụ cười, nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.

Nhạc Nhạc không nghe lời bác đâu, tiếp tục hỏi cô mấy vấn đề: "Bác, có phải anh trai nhỏ không cần bác không, cho nên bác mới muốn khóc?"

Lời của bảo bối, khiến nước mắt Hàm Lôi càng nhiều. về sau cô sẽ đi để lại con, Lâm Triết Hàn rất lạnh nói cho cô biết, sẽ cho cô tiền sinh hoạt, con anh ta sẽ nuôi.

"Bác, có phải bác và dượng muốn ly hôn?"

"Con hiểu cái gì là ly hôn à?"

"Đương nhiên hiểu chứ, bác, bác đi xin dượng được không, vì cha mẹ ly hôn đứa bé là đáng thương nhất, anh trai nhỏ nhất định sẽ thật thương tâm!" nói rồi trong mắt Nhạc Nhạc đã lấp lánh nước.

"Hàm Lôi, đứng lên ăn cơm!" thấy cô vẫn không đi ra, thân là anh trai, Thang Duy Thạc cất giọng gọi.

Vũ Tình thầm kéo tay hắn, trách cứ nói: "Anh làm gì thế, tâm tình của cô ấy vốn không tốt!"

Thang Duy Thạc không phục trợn mắt nhìn cô, sau đó thấp giọng nói: "Anh nói em nhé, hôn nhân của nó có thể đi đến bước ly hôn, 90% là do nó!"

"Này, có anh nói em gái như thế không? Anh không đi tìm người đàn ông kia tính sổ, lại nói em gái mình? Thang Duy Thạc, em nhìn lầm anh!" Vũ Tình có chút căm tức, thật khinh bỉ nhì hắn.

"Em thì biết cái gì, Lâm Triết Hàn rất chiều nó. Với tình yêu của nó, ai nhìn cũng hâm mộ. Là nó không giữ chặt hôn nhân, không nắm chặt tình yêu. Em cũng thấy đó, nó lười thế nào, chả làm gì cả, mỗi ngày không ăn thì chơi. Anh đã sớm nói, phụ nữ như thế sớm muộn cũng bị chồng bỏ!" Thang Duy Thạc nhỏ giọng nói, cũng đều là đàn ông nên oán giận nói thay Lâm Triết Hàn.

Vũ Tình cười nhạo nhìn người đàn ông nói đến đạo lý rõ ràng, hừ, hắn còn có thể nói ra loại lời này.

Chẳng lẽ hắn không soi gương, nhìn lại mình một chút à? Hắn tốt hơn Hàm Lôi bao nhiêu?

"Mặc kệ nói sao, khi kết hôn rồi tính trăng hoa của đàn ông không đổi. nếu cậu ta thích Hàm Lôi, sẽ bao dung tất cả về nó!" Vũ Tình kiên trì quan điểm của mình.

"Chuyện không phải lỗi của một người, công bằng đi, nếu em là một người phụ nữ, một bên là một người chẳng làm gì cả, chỉ biết trang điểm và tiêu tiền, một bên là người biết săn sóc dịu dàng, em sẽ chọn ai?"

Vũ Tình còn không kịp trả lời, chỉ nghe Hàm Lôi nhất thời gào khóc: "Ô, chẳng lẽ em kém như thế thật sao?"

Vũ Tình dùng sức đá Thang Duy Thạc một cái, sau đó chạy đến bên cạnh Hàm Lôi, như người mẹ ôm lấy Hàm Lôi an ủi: "Đừng khóc, anh cả em nói lung tung, ngoan!"

"Chị dâu, em không muốn ly hôn, em không thể mất anh ấy! chị dâu, chị giúp em đi, làm sao em có thể giữ anh ấy lại?" Hàm Lôi bất lực cầm lấy tay Vũ Tình, khóc lóc cầu xin.

Hơi khó xử, Vũ Tình vẫn đồng ý với cô, chỉ là, cô cũng không có thủ đoạn nào giữ đàn ông cả, nếu không năm đó đã không khiến Thang Duy Thạc đá ra ngoài.

Đứng một bên, Thang Duy Thạc lườm em gái, một lời nói toạc ra: "Người ta, Lâm Triết Hàn đã nói rất rõ ràng, chính là không thẻ chịu đựng được sự lười biếng của em. Vậy em đã nghĩ biệp pháp, khiến mình trở nên chịu khó chưa?"

"Từ nhỏ em đã như vậy, sao em chịu khó được, cái gì gọi là chịu khó chứ?" Hàm Lôi không phải nói nhảm, mà nói rõ ràng.

"Em nhìn chị dâu em kìa, mỗi ngày chăm sóc con, còn lo liệu việc nhà tốt như vậy, chẳng lẽ em cũng không có một chút cảm xúc sao?" không phải hắn khen người phụ nữ của mình, mà Vũ Tình đúng là tấm gương để Hàm Lôi học tập.

Vũ Tình lại cho Thang Duy Thạc mọt ánh mắt rõ ràng, là phụ nữ đều không nhịn được khi bị so sánh không bằng người khác.

Quả nhiên sắc mặt Hàm Lôi nhợt nhạt nhìn chằm chằm vào mình, có hâm mộ và ghen tỵ.

Thấy thế, Vũ Tình vội giải thích nói: "Em đừng nghe anh cả em nói bậy, chị với em khác, từ nhỏ chị đã làm việc nhà, đã quen..."

"chị dâu, chị đừng giải thích, em biết thân là phụ nữ em quả thật không tốt bằng chị!" Hàm Lôi méo miệng, vừa muốn khóc: "Chị dâu, chị giúp em đi, chị dạy em làm việc nhà đi. Em học, không muốn ly hôn, không muốn!"

Như vậy Vũ Tình bắt đầu dạy cô làm việc nhà thế nào, nấu ăn sáng ra sao. Thang Hàm Lôi cũng học thật chăm chỉ, cho dù khi thái cà rốt, thái cả vào đầu ngón tay, cô vẫn dứt khoát kiên trì học nấu cơm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.