"Không phải thế... đó là... mẹ đau lòng vì con!" Bà Trầm hét to che dấu chột dạ.
"Ha ha, đau lòng vì tôi! Bà lại còn nói đau lòng vì tôi? Mẹ, bà là mẹ tôi ư? Từ nhỏ bà đã không lo cho tôi, để tôi cả ngày ăn mặc bẩn thỉu, có mấy lần đều là dì hàng xóm mang quần áo sang tắm giúp tôi!
Tôi và Vũ Hân chỉ cách nhau một tuổi, nhưng bất kể có thứ gì tốt, bà đều đưa cho Vũ Hân! Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng mặc quần áo mới, tất cả đều là quần áo mà đứa con nhà hàng xóm mặc chật!
Tôi còn nhớ sinh nhật 14 tuổi của tôi, ba mua cho tôi một chiếc váy mới, Vũ Hân muốn mặc, bà liền đoạt lấy cho Vũ Hân! Mẹ, bà có biết lúc ấy tôi buồn đến thế nào không? Dù tôi còn bé, tôi cũng là trẻ con vậy, bà biết tôi thích cái váy đó thế nào không!"
"Đó đều là người một nhà cả..." Bà Trầm phản bác!
"Cùng không phải tiền, căn bản bà chẳng cho tôi chút tình thương nào của mẹ cả! Nhưng tôi cũng chẳng cần so đo, tôi khờ, tôi ngốc!
Ban đầu tôi tưởng chỉ cần tôi làm tốt, bà sẽ thích tôi! Ba đi rồi, gánh nặng gia đình đặt hết lên người tôi, tôi không né tránh, không trốn tránh! Tôi muốn để bà chữa bệnh, uống thuốc, muốn để em trai em gái đi học đại học!
Chi bằng để tôi, để tôi đi làm tình nhân của người ta, nếu không sao tôi có thể làm ra nhiều tiền như thế? Tôi trả giá nhiều như vậy, đổi lấy là cái gì, chỉ là một câu nhục mạ của bà!"
"Đó là mẹ vì con, vì muốn tốt cho con mà..."
"Bà, bà tưởng rằng tôi vẫn là con ngu dễ bị lừa đó à?" Vũ Tình cắn chặt môi dưới, đau đớn nhắm mắt lại. Thật lâu sau, chất vấn nhìn mẹ nói: "Bà, thật ra năm đó bà biết rõ tôi kiếm tiền dựa vào đâu, đúng không? Một cô gái trẻ chẳng có gì, hàng tháng mang mấy vạn về nhà, bà có thể không biết tôi kiếm tiền bằng gì không? Haha, năm đó là tôi ngu, đúng là tôi quá khờ mới làm tất cả dù bà mắng tôi, chửi tôi!"
Vũ Tình nén đau lòng, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm bà mẹ như ma quỷ. "Nhưng bây giờ tôi đã biết rõ, từ đầu tới cuối bà đều cho tôi là con ngu, lợi dụng tôi rồi, biết em gái lấy được Thang Duy Thạc, bà có tiền rồi, không cần tôi nữa, bà liền đá tôi ra ngoài, phải không?"
"Không phải..., Vũ Tình, sao con lại nghĩ thế? Mẹ sẽ không làm như vậy, các con đều là con mẹ mà..." Bà Trầm lo lắng không phủ nhận!
Vũ Tình không cho bà cơ hội nói chuyện, vẻ mặt đau xót nhìn bà. "Nếu tôi là con bà, vì sao có thể nhìn tôi sinh con mà mặc kệ tôi, tôi đã gọi rất nhiều cho bà, thậm chí còn cầu xin bà đến thăm tôi, chỉ thăm thôi, bà biết khi đó tôi bất lực thế nào, sợ hãi ra sao không? Nhưng bà chẳng đến, bà có biết tôi bị chảy máu hậu sản không? Bà nào biết chứ! Sau đó bà đến thăm tôi, nhưng là có mục đích, bà muốn cướp con của tôi!"
"Không..."
"Có phải không, trong lòng bà rõ nhất, bà không cần phải nói để tôi nghe!" Khi nói tới đây, giọng nói Vũ Tình lại mềm đi, nhẹ nhàng nỉ non.
"Cho dù bà làm nhiều chuyện như thế, cho dù cướp con tôi đi, tôi vẫn không trách bà, không trách bà! Nhưng, nhưng sao bà có thể trộm con của tôi, sao có thể ném con gái tôi đi!
Bà có dụng ý gì, sao bà có thể làm ra chuyện này! Bà nói cho tôi biết, vì sao bà ác với tôi như thế! Có phải, có phải tôi không phải con gái đẻ của bà đúng không, nếu không thì có lý do gì để giải thích thông!"
Bà Trầm không dám nhìn đôi mắt bức người của 'Con hoang', trốn tránh cúi đầu.
Mà động tác này khiến Vũ Tình hiểu được, đáp án của cô đều là đúng.
Cô quả thật không phải con gái của bà tay, hồ đồ biến thành công cụ kiếm tiền của bà ta! "Bà đi đi, tôi không muốn đưa tiền cho bà nữa, muốn tiền thì bà đi tìm Vũ Hân đi!"
Vũ Tình tức giận chỉ vào cửa lớn, vốn, vốn cô không nên cho bà ta vào cửa, nhưng trong lòng quá giận, không thể tiếp thu nổi, cô muốn lớn tiếng hô lên, muốn phát tiết tất cả ra ngoài!
Biết cầu xin cũng không hiệu quả rồi, Bà Trầm lộ ra sắc mặt đáng sợ, lớn tiếng mắng: "Đứa 'Con hoang' như mày làm bổn phận đó cho chúng tao đã là tốt rồi, nếu lúc ấy chúng tao không nhận nuôi mày, mày đã đi đời nhà ma rồi, mày cho mày có thể đứng chỗ này thở à?"
Con hoang? Bà ta gọi mình là con hoang, chẳng lẽ cô không phải con của ba? "Tôi không phải con hoang, Vũ Hân mới đúng, là Vũ Hân! Từ nhỏ tôi đã biết Vũ Hân không phải con của ba, không phải tôi!"
Từ nhỏ cô đã theo mấy dì nói chuyện phiếm, biết Vũ Hân là con của mẹ trước khi lấy ba.
Biết không có được tiền của cô, bà Trầm cũng chả đóng kịch nữa, thừa nhận. "Hừ, cho dù Vũ Hân không phải con lão, cũng con của tôi. Mà cô chỉ là do lão nhặt được thôi!"
Vũ Tình khiếp sợ trợn to đôi mắt, không thể tin được tất cả. "Bà nói bậy, bà nói bậy, ông ấy là ba, là ba tôi!"
Bà Trầm giơ tay lên, tát vào mặt Vũ Tình. "Đứa con hoang, chúng tao nuôi lớn mày, mày còn không biết cảm kích?"
Đắm chìm trong khiếp sợ cực độ, Vũ Tình đã không cảm thấy nóng bỏng đau đớn trên mặt nữa. Cô không thể tin được, mình là nhặt được, không tin! "Mày lấy tiền cho tao, tiền tao nuôi mày từ nhỏ đến lướn, lấy ra đây! Ít nhất tao cũng nuôi mày đến 18 tuổi, nhanh lấy tiền đi!" Tay bà Trầm đưa ra đòi phí nuôi 18 năm.
"Không..." Vũ Tình hét to một tiếng, sau đó nhìn ma quỷ trước mắt! Bà Trầm nâng tay lại tát xuống...
Đúng lúc này, ba người ăn xong KFC ở bên ngoài mở cửa vào nhà!
"Này, bà già kia là ai, đến nhà chúng tôi làm gì?" Thang Hàm Lôi không kịp đổi giày, quăng túi sang bên, vọt tới trước người Bà Trầm!
"Lấy tiền cho tao, lấy tiền cho tao!" Vũ Hân của bà không có tiền là không được, bà nhất định phải lấy được tiền!
Vũ Tình dùng sức lắc đầu, điên tiết hô: "Không, tôi không nợ bà một đồng nào, nhiều năm qua, tôi đã sớm trả hết rồi! Bà đi đi, bà đi đi!"
Thấy mẹ khóc, bị người ức hiếp, Nhạc Nhạc và Tiểu Bác cùng nhau nhảy lên, hợp lại dùng sức nhỏ, dùng sức đánh bà già!
"Bà thả mẹ ra, thả mẹ ra!"
"Người xấu, người xấu..."
Bà Trầm nổi điên dùng sức đá, làm hai bảo bối ngã chổng kềnh, mông phệt xuống sàn!
Mắt thấy hai tiểu bảo bối bay ra ngoài, ngồi lên sàn, thân là bác Thang Hàm Lôi nhất thời phát hỏa. Cho dù đã nghĩ đến bà già này có thể là mẹ chị dâu, cô cũng chẳng bân tâm nhiều.
"Mụ già kia, đến nhà chúng tôi làm loạn à, đánh chị dâu còn đánh cháu tôi. Sao bà ác độc thế, chẳng trách con gái cũng ác theo, đúng là điên khùng!" Thang Hàm Lôi bằng vào ưu thế thân cao, đưa tay dùng sức mà túm...
"Mày buông tao ra, tao phải lấy tiền sinh hoạt phí 18 năm từ đứa con hoang này, mày không được kéo tao..."
Chỉ thấy bà Trầm bị kéo trượt đi, lập tức bị ngã xuống đất!
Thang Hàm Lôi không quan tâm vẫn dùng sức kéo, đi đến cửa lớn! Mà hai đứa bé kia thấy thế, giúp đỡ bác cùng kéo mụ già.
Cuối cùng, dưới sự hợp lực đồng tâm của ba người Thang gia, Bà Trầm bị quăng ra ngoài cửa lớn căn hộ!
Lúc này Vũ Tình vô lực tê liệt ngã xuống, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước!
Câu nói kia còn vang vọng không ngừng bên tai cô, cô là con hoang, con rơi?
Cô sớm cảm thấy mẹ không phải mẹ đẻ, nhưng còn chưa ngờ, ba cũng không phải của cô!
Vậy ba mẹ đẻ của cô ở đâu? Vì sao họ lại vứt bỏ cô?
Ba người Thang gia giải quyết xong chuyện, hết giận bước vào phòng khách. Vốn trên mặt bọn họ còn lộ vẻ thắng lợi vui sướng, nhưng nhìn thấy người khóc ngồi trên sàn, ba người lại bắt đầu lo lắng lần nữa!
"Mẹ, mẹ đừng khóc, người xấu bị chúng ta đánh chạy, bác còn gọi bảo vệ lên rồi!" Tiểu Bác đi lên trước, dùng bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt trên mặt mẹ!
Nhạc Nhạc bắt chước anh trai làm động tác như thế, an ủi mẹ. "Mẹ, mẹ đừng khóc, đừng khóc mà!"
Thang Hàm Lôi cũng đau lòng tiến lên, an ủi kéo người ngồi dưới đất. "Chị dâu, đừng khổ sở, vì người như vậy không đáng!"
Từ miệng Vương Gia Tuấn cô đã biết, chuyện Bà Trầm cướp đi đứa bé, như bà già này đúng là người xấu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]