Chương trước
Chương sau
"Tút tút..." chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Vũ Tình không nén được khóc tiếp trong điện thoại: "Ô..."

"Vũ Tình em làm sao vậy, vì sao lại khóc, xảy ra chuyện gì rồi?" đang muốn mở miệng hỏi cô có tìm được tài liệu không, thế nhưng lại nghe thấy tiếng khóc thương tâm muốn chết của cô.

"Anh có biết, anh có biết, anh đã sớm biết Nhạc Nhạc là con gái của chúng ta, vì sao anh không nói cho em biết, vì sao không nói cho am biết?" Vũ Tình thì thào tự nói.

Không xong, hắn nhớ lầm nhăn kéo để tài liệu, chắc là phía trên tầng thứ hai: "Vũ Tình, em đừng khóc, anh sẽ về nhà!" cúp điện thoại, Thang Duy Thạc không để ý hội nghị quan trọng, cầm chìa khóa xe rời đi trước sự kinh ngạc của mọi người.

"Trời, tổng giám đốc! còn hội nghị...?"

"Hủy bỏ!" nói trong nháy mắt, người hắn đã tiến vào trong thang máy.

-------------

"Hả, anh cả sao anh lại trở về, không phải chị dâu đưa tài liệu cho anh sao?" Thang Hàm Lôi đì ra từ phòng ngủ, kỳ quái nhìn anh cả hấp tấp về nhà.

Thang Duy Thạc căn bản không để ý tới cô, giống như không nhìn thấy, bước vội vào phòng sách.

Như hắn đoán, cô gái của hắn khóc dài ngồi dưới đất nhẩn người. Thang Duy Thạc vội tiến lên, ôm lấy cô đặt vào ghế dựa.

Cơ thể nhiệt độ ấm áp, mùi hương quen thuộc, làm thần trí Vũ Tình tỉnh lại: "Ô... Duy Thạc, Nhạc Nhạc là con gái chúng ta, Nhạc Nhạc là con gái chúng ta!"

Vũ Tình bắt chặt lấy cánh tay hắn, kích động nói. Trong giọng nói có hưng phấn, đồng thời cũng có sợ hãi.

""Đúng vậy, anh đã biết nó là con gái chúng ta. Nó là con gái chúng ta, chắc em sẽ vui mừng? đúng không, đừng khóc!" Thang Duy Thạc khẽ dỗ cô, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

"Vậy vì sao anh không sớm nói cho em biết, anh đã sớm biết vì sao không nói cho em biết?" Vũ Tình phát điên, hợp lực đánh vào người hắn.

Thang Duy Thạc không tránh né, mặc cô phát tiết trong ngực: "Anh đã muốn nói cho em, nhớ lần anh muốn nói chuyện với em không? Nhưng cô giáo dạy múa đến, chuyện này lại gác qua một bên, sau đó...sau đó, anh quên mất!"

Câu nói tiếp theo, Thang Duy Thạc nói có vài phần miễn cưỡng, trên thực tế hắn sợ Vũ Tình biết chân tướng chịu không nổi, cho nên nghĩ dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến tình yêu của họ với Nhạc Nhạc, về sau có cơ hội cũng không muộn.

Vũ Tình ngẩng đầu hai mắt nhìn hắn, sau đó lại trào nước mắt lần nữa: "Em biết anh đang nói dối, anh không phải đã quên, mà không dám nói cho em biết! Duy Thạc, làm sao con có thể chết mà sống lại, vì sao con có thể vào cô nhi viện! Ô... ở đây có âm mưu đáng sợ, có phải không? Duy Thạc, nếu không phải em nhận nuôi Nhạc Nhạc, bây giờ Nhạc Nhạc không biết gọi ai là ba mẹ, có lẽ sẽ đáng thương sinh hoạt trong cô nhi viện, có phải không?"

Vừa rồi cô nghĩ qua mọi chuyện một lần, có một đáp án đáng sợ hình thành trong lòng cô. Cô không muốn tin, nhưng cô lại không thể không tin. Vì ngoài họ, không ai sẽ đối phó với mình như thế.

Thang Duy Thạc không trả lời vấn đề của cô, mà quay  đầu đi tránh né ánh mắt của cô. Trời ơi, chuyện này bảo hawnssao nói được, cô có thể nhận chân tướng sự thật sao?

Không được, bây giờ con đang khỏe mạnh bên cạnh họ, tội gì hắn phải tố giác chuyện kia, vì sẽ làm Vũ Tình của hắn thương tâm khổ sở?

Nhìn thấy ánh mắt né tránh của hắn, Vũ Tình đã hiểu được suy nghĩ của cô là chính xác. Nhạc Nhạc, quả thật là do họ bế đi, họ không muốn để cô có con, họ muốn lấy đi tất cả của cô.

Vì sao, vì sao muốn như vậy?

Ha ha, xem ra họ đã sớm biết hai đứa bé là con hắn, họ đã sớm biết cô làm tình nhân cho hắn.

Ha ha, mẹ em gái cô quá độc ác, quá tàn nhẫn với cô: "Duy Thạc, vì sao họ muốn làm thế với em, vì sao đây?"

Vì em căn bản không phải con của bà ta, vì người phụ nữ kia lòng dạ rắn rết, Thang Duy Thạc hét to trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói thành lời.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, biết Nhạc Nhạc là cốt nhục ruột thịt của chúng ta rồi, chắc là vui mừng chứ? Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, một nhà thật hạnh phúc, thế là đủ, đừng suy nghĩ chuyện khác!" Thang Duy Thạc nói. Có một số việc không nói thì đau, nói ra đau càng thêm đau.

Vũ Tình lau nước mắt, trên mặt cố nặn ra một nụ cười.

Nhàn đến vô sự, tự cho mình là xinh đẹp, Hàm Lôi đi bộ đến trước phòng sách: "Này, anh cả thật là, ban ngày ban mặt không làm về nhà ôm vợ, anh thế này mà bị ba biết được, nhất định sẽ tức đến động kinh cho coi!"

Vũ Tình lập tức nhớ ra, lại bị Thang Duy Thạc đè lại.

"Đừng..."

Thang Duy Thạc quay đầu đi giận lườm em gái mình: "Nếu cả ngày cô không có việc gì thì đi giặt đồ của mình đi, nếu cô tiếp tục lười nữa, chồng cô sớm muộn gì cũng đá cô!"

"Anh, anh hù em à? Anh chỉ có một người em gái là em, mà anh nguyền rủa em như thế? Anh đúng là ác độc, đúng là đủ ác độc!" Hàm Lôi tức giận đến kêu to.

"Anh nhắc nhở cô, chỉ vì cô là em gái duy nhất của anh, anh mới nhắc nhở cô, người phụ nữ vừa lười vừa tham như cô, còn tệ hơn con ngốc, sớm muộn gì đàn ông cũng chán!" chỉ sống vài ngày ở chỗ hắn, hắn cũng đã bị em gái làm phiền chết rồi.

Hắn thấy em rể quá đáng thương, thật không hiểu, người đàn ông khôn khéo có khả năng kia rốt cuộc thích Hàm Lôi ở chỗ nào?

Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, hơn nữa ngũ quan gần như biến hình: "Thang Duy Thạc, anh là đồ khốn!"

Hàm Lôi gọi thẳng tên anh, sau đó lê hoa rơi lệ khóc lớn: "Chị dâu, em cho chị báo thù thay em, chị dâu, chị phải làm chủ cho em!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.