Chương trước
Chương sau
Nhạc Nhạc bảo bối và Thang Duy Thạc đều giỡn như điên, cha và con gái ở trên giường quậy lung tung! Vũ Tình cũng bị đụng trúng, cau mày nhìn hai kẻ dở hơi kia!

"Ba thật xấu hổ, người lớn như vậy mà còn sờ mẹ!" Sau khi nói ba xong, Nhạc Nhạc dừng tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ngồi dậy!

Thang Duy Thạc nhíu mày nhìn liếc mắt đứa con gái, sau đó đem mặt hướng về phía ngực Vũ Tình, tuy cách lớp quần áo nhưng vẫn giả vờ muốn hôn!

Mặt Vũ Tình biến sắc đỏ cả lên, tay dùng sức đẩy miệng ai đó. "Nè, anh đừng giởn như vậy được không?"

"Không có gì đâu, chọc con bé tí!" Thang Duy Thạc nhỏ giọng nói với Vũ Tình, sau đó lại đem ánh mắt dời về hướng con gái!

Thang Duy Thạc nhìn con gái, sau đó từ từ hé miệng ra, sẽ hướng ngực Vũ Tình mà......

"Không được, cái đó không phải của ba, ba thật đáng ghét, ba thật xấu hổ!" Nhạc Nhạc lần này không thèm dùng tay, ra sức dùng đầu đẩy ba ra!

Thang Duy Thạc vẫn bất động, để con gái ra sức đẩy!

Nhạc Nhạc dùng đầu đẩy, hai bàn tay nhỏ bé chống lên giường dùng sức đẩy mạnh, nhe răng trợn mắt mặt đỏ bừng cả lên. "Uhhhh—-"

"Xem con gái của ba khỏe tới đâu, đến đây đi, đẩy ba xem ~!" Thang Duy Thạc cười nói!

Giằng co qua lại cả 1 phút, trên trán bắt đầu đau đớn khiến con bé không thể kiên trì thêm. Thân thể nhỏ bé bỗng lùi về sau, miệng cong lên, đôi mắt to rưng rức nước mắt.

"Ba xấu quá, ba thật xấu! Ô ~ con đi tìm Tiểu Bác, tìm Tiểu Bác giúp đỡ!"

Sau khi hét to, Nhạc Nhạc liền nhảy xuống giường!

Đôi chân nhỏ nhắn nhảy xuống giường âm thanh phát ra lạch cạch lạch cạch!

Thấy Nhạc Nhạc chạy ra ngoài cửa, Thang Duy Thạc chạy ra khóa cửa phòng lại, sau khi khóa lại, nằm một hồi trên giường!

Vũ Tình vỗ nhẹ lưng hắn, trách cứ nói: "Chút nữa Nhạc Nhạc quay lại, thấy anh khóa cửa phòng lại chọc con khóc cho xem!"

"Ai ~ con bé vào không được tự nhiên sẽ về ngủ!" Hắn nhún nhún vai tự tin nói.

Tiếp theo Thang Duy Thạc đem mặt gần sát cổ cô, hai tay bắt đầu leo lên thân thể cô, làm nũng nói: "Bà xã, anh muốn!"

Vũ Tình ngượng ngùng đẩy mặt hắn ra, thân thể xê dịch qua một bên. "Không được!"

"Ay da ~~~" Thang Duy Thạc vẻ mặt không chấp nhận nói dùng lời ngon ngọt nói bên tai cô! "......Em có biết anh nghĩ nhiều về em đến cỡ nào không, nếu em không cho anh, anh nhất định sẽ nghẹn mà chết!"

"Đừng quậy mà, hôm nay không được –"

————————————

"Tiểu Bác, Tiểu Bác!" Nhạc Nhạc chạy đến bên giường anh trai, dùng sức lay cậu bé đang ngủ say!

Tiểu Bác đẩy móng vuốt trên người ra, lật người tiếp tục ngủ ~!

Nhạc Nhạc buồn bực le lưỡi, sau đó tiếp tục lây anh trai. "Tiểu Bác đứng lên, nhanh đứng lên ~!"

Tiểu Bác vẫn trốn tránh, vùi đầu vào dưới chăn, tiếp tục mộng đẹp!

Nhưng Nhạc Nhạc chịu đựng rất giỏi, nếu không lôi được anh trai dậy, quyết không bỏ qua.

Kêu Tiểu Bác không được, trực tiếp leo lên giường anh trai, sau đó dụng lực kéo chăn!

Tiểu Bác tiếp tục tránh né.

Bùm —-

Tiểu Bác đang ngủ say, lập tức ngã sấp xuống sàn nhà!

Lần này, thằng bé cũng tỉnh. Tiểu Bác ngồi dưới đất, tức giận nhìn con bé điên kia. "Nhạc Nhạc, em rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Nhạc Nhạc biết mình làm sai, hướng anh trai le lưỡi, sau đó đi theo xuống giường đứng bên cạnh Tiểu Bác. "Tiểu Bác, ba ăn hiếp em, em muốn anh thay em báo thù!"

Tiểu Bác vẻ mặt không quan tâm, loại chuyện ngây thơ này đừng có kéo nó vào. "Nhạc Nhạc, tự em chơi một mình đi, anh trai buồn ngủ!"

"Không được — nhanh!" Tiểu ác ma Nhạc Nhạc, dùng sức kéo tay Tiểu Bác.

Tiểu Bác không lay chuyển được em gái, tuy còn buồn ngủ nhưng vẫn đi theo em gái đi đến phòng ba mẹ!

"Bà xã, cho anh đi –"

"Không được, nói không được!" Vũ Tình đẩy hắn ra, kéo chăn phủ lên người!

Thang Duy Thạc ngay sau đó cũng chui vào chăn, cánh tay dài ôm chặt lấy eo của cô!

"Ghét thật, em không muốn đắp cùng chăn với anh, anh qua bên kia!"

"Không –" Trời ạ, chuyện lúc trước đã ảnh hưởng tâm tình của hắn, khiến hắn đã lâu không được thả lỏng và hưng phấn nhu vậy!

"Một lúc nữa con đến, anh đừng quậy!"

"Sẽ không –"

Bang bang —

Bang bang —

"Ba, mở cửa, mẹ nhanh mở cửa!" âm thanh của tiểu ác ma Nhạc Nhạc vang lên, cũng cùng lúc dùng cước đá vào cửa phòng.

"Ba mẹ đang ngủ, con về đi!" Thang Duy Thạc hét to!

"Ba hư, mở cửa, nhanh mở cửa!" Nghe tiếng ba, Nhạc Nhạc càng thêm sức hét to!

Bang bang —

Bang bang —

......

Tranh chấp kéo dài, xem ra tuổi đã già không thể nào bì với người trẻ nữa, cuối cùng Thang Duy Thạc cũng đầu hàng nhận thua!

Trong nháy mắt khi mở cửa ra, chỉ thấy Nhạc Nhạc kéo cánh tay Tiểu Bác đi vào! Sau đó kéo Tiểu Bác lên giường ba mẹ!

Tiểu Bác ôm được gối liền tiếp tục ngủ, mà Nhạc Nhạc nhìn thấy Tiểu Bác không giúp cô, nằm hổn hển bên cạnh mẹ. "Tối hôm nay con ở nơi này, con muốn ngủ với mẹ!" Nhạc Nhạc lớn tiếng tuyên bố, nằm xuống ngay bên cạnh Tiểu Bác và mẹ!

Vũ Tình không đẩy ra hai bảo bối của cô ra, vì cô đã lâu ngủ chung không cùng hai bảo bối! Hơn nữa, tối hôm nay cô đúng là không thể cho hắn!

Thang Duy Thạc buồn bực nhìn hai ác ma trên giường. "Bà xã, không thể để con như vậy!"

"Nhưng Tiểu Bác đã ngủ rồi!" Vũ Tình nhịn cười chớp mắt nói!

Hai tay Nhạc Nhạc cầm ngực mẹ xoa xoa, đề phòng nhìn ba. "Hai cái này là của Nhạc Nhạc, con muốn nhìn, không cho ba chạm vào đâu! Ba xấu hổ, xấu hổ!"

Vũ Tình ấn nụ hôn trên mặt con gái, yêu thương nói: "Đúng vậy, mẹ đều là của Nhạc Nhạc, đều là của Nhạc Nhạc! Ngực mẹ đều dành hết cho Nhạc Nhạc!"

Mỗi khi nói những lời này, cô đều không nhịn được nhớ tới lần đầu tiên ôm lấy Nhạc Nhạc! Thời điểm đó cô nhóc này, thân thể gầy gò!

Cảm giác ấm áp lúc đó, cô đời này cũng không thể quên!

Nhạc Nhạc mặc áo ngắn quần đùi lộ ra hai cái mông nhỏ. Con bé tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng có thể nhìn ra được sau khi lớn lên, dáng người nhất định rất tuyệt!

Cô nhóc chân thật thẳng và thon, hơn nữa dựa theo tỉ lệ thân thể mà nói, dáng người sẽ vô cùng cân xứng!

"Ba, cả nhà chúng ta cùng một chỗ thật là tốt!" Nhạc Nhạc hưng phấn cười, nằm lăn qua lăn lại! "Hi hi–"

Con bé lại ầm ỹ quậy phá, đá qua đá lại làm Tiểu Bác lại tỉnh ngủ một lần nữa!

Tiểu Bác vừa mở mắt ra, mới phát hiện mình và em gái ở trên giường ba mẹ! Thấy mọi người cùng ở một chỗ, cảm giác này thật không tệ!

Tiểu Bác giơ bàn tay nhỏ bé ra, sau đó kêu ba. "Ba, ba cũng nằm xuống đây đi, cảm giác này rất tuyệt!"

Nhạc Nhạc vẫn hưng phấn vung hai tay hai chân, bỗng trên đùi Nhạc Nhạc có một chấm đỏ, làm Thang Duy Thạc chú ý!

Tuy đã tắm con gái rất nhiều lần tắm, nhưng hắn lúc trước đều không chú ý tới.

Thang Duy Thạc bỗng cười ngồi lên giường lớn, ôm lấy Nhạc Nhạc!

"Ba, con không đi, không đi!" Nhạc Nhạc gấp đến độ kêu to!

"Ba không cho con đi đâu!" Thang Duy Thạc cố ý đem chân trái Nhạc Nhạc cho Vũ Tình xem. "Bà xã, em xem trên đùi Nhạc Nhạc cũng có một nốt ruồi hồng!

Ánh mắt Vũ Tình dừng ở trên nốt ruồi kia, trong mắt tràn đầy cảm xúc và kích động. Nốt ruồi hồng này, làm cô rất chú ý! Nhưng chuyện này có thể lý giải chuyện gì? Chỉ là trùng hợp mà thôi!

"Bà xã, bên trái đùi em cũng có một nốt ruồi hồng!" Thang Duy Thạc cố ý ám chỉ, hy vọng bà xã có thể hiểu được ý của hắn!

Hừ, ai biểu cô lúc có chuyện cũng không nói cho hắn nghe, hắn bây giờ còn chưa muốn nói cho cô biết, Nhạc Nhạc đúng là con gái của họ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.