Bà Hạ tay run run, lau đi nước mắt trên mặt. "Vũ Tình con có thể đến thăm mẹ đúng là quá tốt, ô ~ con xem em trai con, người đang ở nước ngoài căn bản sẽ không thèm đếm xỉa tới mẹ! Em gái con, em gái con cũng không cho mẹ tiền sinh hoạt phí ~!"
Khóe miệng Vũ Tình cười khổ, cố che dấu đau xót trong mắt. Có lẽ chỉ khi gặp khó khăn, mẹ mới nghĩ tới đứa con gái này!
Bọn họ không cần cô, nên cô mới tự chăm sóc bản thân! Vì sao mẹ chưa bao giờ quan tâm đứa con gái này, vì sao địa vị cô trong lòng mẹ thấp đến thế?
Cô không nhịn được rất muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy không cần thiết. Dù sao cô cũng đã trưởng thành, hơn nữa còn có hai đứa con với hắn, bây giờ cô cũng được rất nhiều sự ưu ái!
Không cần so đo, có một số việc càng so đo càng đau!
Thu hồi cảm xúc bản thân, lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn mẹ đang nằm trên giường. "Mẹ, mẹ muốn ăn gì, con sẽ làm cho mẹ ăn!"
Bà Hạ nằm trên giường, nước mắt trong mắt trào ra, nghẹn ngào nói: "Mẹ muốn ăn mỳ điếu, bây giờ cái khác đều ăn không vô!"
"Được, con làm cho mẹ!" Vũ Tình xắn tay áo đi vào nhà bếp, không lâu sau bưng một chén mỳ đi ra!
Cho dù trong lòng có rất nhiều bất bình, lúc này Vũ Tình vẫn săn sóc nâng cơ thể mẹ dậy, đặt mẹ cô tựa vào đầu giường, sau đó đem tô mỳ tới tay mẹ!
"Mẹ, mẹ bây giờ muốn mua thuốc gì, nói cho con biết con sẽ đi mua!" Ở cùng mẹ thật ra cô không biết nói gì, nhưng làm con gái cô không thể trơ mắt nhìn mẹ ngã xuống?
Mặc kệ mẹ đối với cô như thế nào, nhưng cô không thể vi phạm đạo đức làm người!
Bà Hạ mắt chan chứa nước mắt lấy đơn thuốc đưa cho Vũ Tình, sau đó trầm mặc không lên tiếng ăn tiếp ~
"Mẹ, mẹ ăn trước đi, con cầm đơn này đi mua thuốc cho mẹ!" Nói xong xoay người muốn đi ra khỏi phòng!
"Vũ Tình, con đừng hận mẹ, mẹ cũng đều là vì tốt cho con......" Bà hướng về phía lưng Vũ Tình! Vũ Tình khựng lại, hơi thở run run! "Mẹ, mẹ ráng nghỉ ngơi đi, đừng nói nhiều!"
"Vũ Tình, con phải biết rằng mẹ đều vì tốt cho con, mẹ khó, khó với con vì con không biết quý trọng bản thân mình......" Không muốn nghe mẹ nói, Vũ Tình lập tức thẳng hướng cửa mà đi!
Vừa đi ra khỏi cửa, mặt Vũ Tình đã đầy nước mắt. "Vì sao mẹ tốt với con, muốn cho con bị tổn thương sao? Mẹ, tình yêu của mẹ làm con đau khổ không chịu nổi!"
Vũ Tình không muốn trì hoãn, cho mẹ uống thuốc vừa mới mua xong, sau đó đưa mẹ ít tiền!
Dặn dò bà cố gắng chăm sóc bản thân, nếu chuyện gi thì gọi điện thoại cho cô!
Bà Hạ lần nữa ra vẻ, bà làm tất cả đều vì muốn tốt cho Vũ Tình, vừa đánh vừa xoa cô!
Vũ Tình cũng không trả lời nhiều, nói xong chuyện muốn nói rồi đi ra khỏi cửa!
————————————–
Cốc cốc cốc –
Tiếng gõ cửa, cắt ngang suy nghĩ của Thang Duy Thạc! "Mời vào!"
'Cạch', cửa ban công bị mở ra!
"Tổng giám đốc, chuyện người sai tôi điều tra, tôi đã điều tra đi......" trợ lý riêng của Thang Duy Thạc, đem một tập văn kiện để lên bàn làm việc!
Thang Duy Thạc nhanh mở ra túi hồ sơ ra, mắt nheo lại nhìn chữ trên tờ giấy trắng ~
Xem xong ánh mắt hắn chùng xuống, Thang Duy Thạc càng ngày càng không dám tin......
Theo kết quả điều tra con gái hắn lúc ấy đã chết, nhưng con gái hắn rõ ràng còn sống!
Kết quả này, hắn thật không hài lòng, vì đều này không phải thật.
Thang Duy Thạc mày nhăn lại, xem ra, chính hắn phải ra tay. "Anh liên hệ một chút, liên lạc với người y tá kia, tôi muốn cùng cô ta gặp mặt!"
Trợ lý lập tức gật đầu. "Dạ!"
————————————–
Năm đó cô ta chỉ là một y tá trẻ, bây giờ thoạt nhìn đã già dặn! "Tổng giám đốc Thang, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Cô chỉ một y tá nhỏ, cũng không làm ăn mua bán gì. Mà cho dù cô có buôn bán, cũng không đủ trình độ để gặp tổng giám đốc Thang?
Thang Duy Thạc lễ phép đứng lên, ý bảo đối phương ngồi xuống! "Cô Bạch, tôi có một nút thắt muốn nhờ cô giúp tháo gỡ xuống!"
"Tôi?" Người y tá càng mơ hồ, trời ạ, vốn vừa nhìn thấy người đàn ông giàu có lại đẹp trai như thế này, cô còn nghĩ mình đang mơ nữa là?
Mà Tổng giám đốc Thang lại có vấn đề hỏi cô, cái này càng kỳ quái!
Bồi bàn bưng lên hai ly nước trái cây, Thang Duy Thạc bắt đầu nói vào đề tài chính! Hắn chờ không được, nhanh chóng muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì!
"Cô Bạch, tôi vào thẳng vấn đề luôn! Không biết cô còn có nhớ người tên Hạ Vũ Tình này không, năm năm trước cô ta từng ở bệnh viện các người sinh một cặp song sinh, căn cứ điều tra cô là y tá phụ trách!"
Y tá Bạch hơi khựng người lại, sau đó gật đầu chắc chắn nói: "Đúng vậy, tôi là y tá phụ trách của cô ấy! Xin hỏi, anh là chồng của cô ấy?"
"Đúng vậy, tôi là chồng của cô ấy! Hơn nữa là ba của con cô ấy, tôi chỉ muống biết năm đó rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Đứa bé gái làm sao chết!"
Ly đang cầm trong tay bỗng run run, vội vàng đặt ly trở về bàn.
Đối mặt với người uy nghiêm như vậy, toàn thân cô y tá đều run run.
Nhìn thấy mặt cô trắng bệch, Thang Duy Thạc hiểu được cô nhất định biết chuyện bên trong!
Thang Duy Thạc ho nhẹ một tiếng, cũng không nói lời nào! Đốt một điếu thuốc, sau đó tự điều chỉnh tư thế ngồi sao cho thích hợp ~!
Hắn biết mình sẽ làm cô sợ hãi, hắn muốn giúp cô thả lỏng một chút!
Y tá Bạch lại lần nữa bưng ly nước trái cây lên, uống một ngụm, cúi đầu từ từ mở miệng. "Vốn chuyện này tôi là không muốn nhắn tới, nhưng chuyện này quả thật khiến tôi vẫn lo sợ và bất an!
Nếu hôm nay anh đã hỏi tôi, tôi nghĩ mình nên nói ra! Năm đó đứa bé gái vốn được cho vào tủ kiếng giữ ấm! Nhưng lúc ấy con của y tá phụ trách có chuyện, cô ấy đã tự tiện đi ra ngoài khiến đứa bé bị trộm! Vì y tá kia có quan hệ với viện trưởng, nên lãnh đạo không dám truy cứu cô.
Lại thấy cô Hạ hoàn cảnh không có gì, cũng không có người thân, liền lừa cô ấy nói con cô ấy chết, cho cô ấy một ít tiền bồi thường rồi đuổi đi!" Thang Duy Thạc nắm chặt điếu thuốc, tay kia thì nắm chặt thành quyền. Đáng chết, đây là cái bệnh viện gì? Làm sao không có trách nhiệm như vậy?
Cố kiềm tức giận, Thang Duy Thạc thấp giọng hỏi: "Sau đó thế nào?"
Y tá Bạch dùng khăn tay lau đi nước mắt, mũi đỏ bừng tiếp tục nói: "Thật ra lúc ấy tôi đã nghĩ sẽ nói cho cô Hạ biết chân tướng, nhưng đó là cuộc sống của tôi, là công việc của tôi nên tôi không dám chống đối!
Cho nên tôi chỉ có thể giấu diếm chuyện này, nhưng trong lòng tôi vẫn tự trách tới giờ! Tuy rằng không phải tôi để lạc mất đứa bé, nhưng tôi cũng thấy thật có lỗi với cô Hạ!"
Thang Duy Thạc nghiêm mặt, thẳng thắn nói: "Đúng vậy, cô nên bị lương tâm khiển trách, toàn bộ bác sỹ y tá bệnh viện các người đều đáng bị khiển trách. Không, chắc là phải bị trừng phạt!"
Ai cũng nói lương y như từ mẫu, nhưng các bác sỹ này lại vi phạm đạo đức như vậy!
Trong lúc làm việc tự tiện rời đi, lơ là đứa trẻ, viện trưởng vì bao che y tá, lại nói dối đứa bé đã chết?
Càng đáng buồn là, toàn bộ bệnh viện lại không một người dám nói ra chân tướng sự thật!
Lại không một ai báo cảnh sát, để tìm đứa trẻ về!
Trời khó dung, đúng là trời khó dung!
Lời nói của hắn kích thích y tá, y tá lo lắng lắc đầu, vì mình biện hộ. "Anh Thang, chúng tôi đều là y tá nhỏ, không có cách nào khác! Sau khi xảy ra chuyện, tôi vẫn giúp đỡ tìm đứa trẻ! Tôi nhìn thấy cô Hạ rất thương tâm khổ sở, tim của tôi vẫn rất đau!
May mắn, trời cũng thương người! Không lâu sau cô nhi viện đưa tới một đứa trẻ, đến bệnh viện làm kiểm tra! Vừa hay tôi là người phụ trách, khi tôi nhìn thấy cô bé đó, liền nhận ra đây là con của cô Hạ!
Vì lúc trước tôi đã nhìn qua cô bé ấy, nên tôi liếc mắt một cái liền nhận ra!
Cho nên, tôi nhanh chóng gọi cho cô Hạ, kêu cô thu nhận đứa bé kia? Mất đi đứa con, đau thương quá đỗi, cô ấy lập tức đồng ý! Nhìn cô nhận đứa trẻ, trong lòng tôi cuối cùng dễ chịu một ít!"
Y tá Bạch sau khi nói hết, khóe miệng lộ ra nụ cười!
Thang Duy Thạc nghe xong chuyến phiêu lưu của con gái, cuối cùng đã rõ ràng mọi chuyện!
Lúc này, Y tá Bạch mới ngước mắt lên, nhìn thẳng Thang Duy Thạc. "Mặc kệ thế nào, đứa con vẫn sinh sống bên cạnh cô Hạ, đứa con không bị vứt bỏ đi!"
Thang Duy Thạc đem đầu thuốc lá bỏ vào trong gạt tàn, sau đó đứng lên! "Mặc kệ như thế nào, cám ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này! Về sau có chuyện cần giúp, cứ việc nói với tôi!"
Xoay người đi, Y tá Bạch bỗng mở miệng nói: "Thang tổng, anh đã là cha của mấy đứa con, có chuyện tôi muốn nói cho anh!"
Thang Duy Thạc ngừng lại, nghi hoặc xoay người."Cái gì?"
"Anh ngồi xuống đi!" Y tá Bạch đưa tay ra, ý bảo hắn ngồi xuống!
Thang Duy Thạc nghĩ nghĩ, sau đó ngồi trở lại ghế.
"Thang tổng tôi biết anh rất bận bịu công việc, nhưng tin tôi đi, anh nhất định sẽ không hối hận khi nghe chuyện này!" Còn chưa nói, mắt Y tá Bạch đã đầy nước mắt!
Nhìn dáng vẻ cô kích động, cô còn chưa mở miệng nói thật khiến Thang Duy Thạc thật tò mò!
"Thang tổng không nghi ngờ vì sao tôi nhìn lập tức có thể nhớ lại ra cô Hạ Vũ Tình sao?"
"Vì đứa con bị mất, không phải sao?" Biểu tình của hắn thật nghiêm túc, trong giọng nói chứa thật nhiều oán giận!
"Đúng vậy, đây cũng là một nguyên nhân. Nhưng còn có một nguyên nhân khác, Hạ Vũ Tình lúc ấy khiến tôi cảm động khóc mấy đêm! Anh biết không? Cô Hạ thật đáng thương! Từ lúc cô mang thai đến lúc sinh, đều là một thân một mình!
Anh có lẽ không biết, cô Hạ trước khi sinh, đem biên lai ngân hàng gửi tiền của cô ấy giao cho tôi!
Cô ấy nói cô không người thân, không người nào chăm sóc cô! Nếu ~ nếu cô ấy khi sinh khi gặp được bất trắc gì, cầu tôi giúp cô ấy lo hậu sự! Mong tôi giúp đỡ đem con đưa đến cô nhi viện......" Nói đến đây, Y tá Bạch đã khóc không thành tiếng!
Chuyện tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, mỗi khi nhớ lại vẫn không nhịn được nước mắt tràn mi!
Thang Duy Thạc khiếp sợ hai mắt hắn khẽ đỏ hồng, thậm chí tuôn ra một màng nước mắt. Trời, tất cả đều là lỗi của hắn, là hắn khiến cô một mình đối mặt với tất cả!
Ngoài khiếp sợ và khổ sở, Thang Duy Thạc không nhịn được nghẹn ngào mở miệng: "Từ đầu tới cuối đều là một mình cô ấy sao?"
Y tá Bạch lau quệt nước mắt trả lời: "Sau khi cô ấy sinh, mẹ của cô ấy đến thăm cô ấy vài lần! Nhưng sau khi đứa bé bị trộm đi, bà ấy không xuất hiện nữa!
Nói đến cũng thấy kỳ quái, lúc trước cô Hạ đến sinh, đều là một thân một mình! Hơn cô còn nói với tôi, nói mình là cô nhi không người thân! Nhưng sau khi sinh, mẹ cô ấy lại xuất hiện!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]