Chương trước
Chương sau
Vừa mới mang nồi cá làm xong để trên bàn, liền thấy Nhạc Nhạc hấp tấp chạy vào.

"Ba, mở nó cho con, nhanh mở nó cho con!" Nhạc Nhạc phe phẩy cái hộp trong tay, nhón chân về phía ba kêu to.

Thang Duy Thạc đang quay lại rửa tay, chỉ nhìn thoáng qua không để ý lắm: "Đừng nháo, tự chơi đi, để ba làm công chuyện!"

Vừa làm xong một vài món ăn, mồ hôi hắn đã ướt đẫm. Này? Hắn hoài nghi không biết có phải chưa bật điều hòa?

Thấy ba không để ý tới mình, Nhạc Nhạc gấp đến mức kêu càng to: "Ba, nhanh mở ra cho con xem!"

"Ngoan đi, cùng Tiểu bác đi chơi đi!" Nóng quá, Thang Duy Thạc thuận tay rửa mặt một chút, xóa đi mồ hôi trên mặt.

"Ba, ba nhanh mở ra cho Nhạc Nhạc!" Nhạc Nhạc nóng nảy, cầm hộp dùng sức lắc lắc ba mình: "Nhanh đi, nhanh đi!"

"Được rồi, đừng náo loạn, ba mở ra cho con!" không lay chuyển được dứa con, Thang Duy Thạc đanh phải lau nước trên mặt, nhận lấy hộp trong tay bảo bối.

Nhạc Nhạc mở to mắt, vô cùng tò mò nhìn chăm chăm cái hộp: "Nhanh mở ra đi, con muốn đem cái cặp nhỏ bỏ vào bên trong, con cũng muốn để vòng cổ ba tặng Nhạc Nhạc vào trong nữa!"

Lần trước khi sinh nhật bé, Thang Duy Thạc có tặng Nhạc Nhạc một vòng cổ bạch kim, cô nhóc chắc thích lắm đây. Nhưng chỉ đeo ở trong nhà, không đeo lung tung khi ra ngoài.

Vì mẹ nói nếu mang đi ra ngoài, gặp bọn bắt cóc, bắt cóc chính là sẽ trói cô, dán miệng lại! Mà... như vậy thì sẽ rất đau đớn!

Thang Duy Thạc mặt nhăn nhó, vốn là một cái hộp rất bình thường, vì sao có mật mã khóa nhỉ? Bên trong là cái gì? Ai nói tò mò là thiên tính của con nít, cái này chỉ là tùy tâm lý thôi, đều có thể xảy ra mọi loại đối tượng.

Lau khô nước trên tay, Thang Duy Thạc ngồi trên ghế, ánh mắt cẩn thận nghiên cứu cái hộp.

Với hắn mà nói loại mật mã khóa này không phải là vấn đề khó, trước kia hắn đã thử mở qua nhiều loại như thế này rồi.

Mấy phút trôi qua, cái hộp vẫn chưa mở ra được, Nhạc Nhạc bắt đầu sốt ruột thúc giục: "Nhanh, ba nhanh! Cố lên, cố lên, ba cố lên!"

Nhạc Nhạc nắm một bên tạp dề của ba, vì cổ vũ ba mà 'phất cờ hò reo'.

Tiểu Bác vừa đi ngang qua, nghe được em gái la cũng theo lại đây: "Nhạc Nhạc, em không chơi trốn tìm cùng anh, ở trong này làm cái gì?"

"Em ở trong tủ quần áo trong phòng ba mẹ phát hiện cái hộp này, rất hay đúng không, trên hộp có khóa nên mở không ra, em nhờ ba mở ra!" Nhạc Nhạc đem câu chuyện phát hiện 'bảo bối' kể lại hết cho Tiểu bác.

Tiểu Bác bĩu môi, nhảy qua một bên đi chơi, với những vật nhỏ của cô, hắn không có hứng thú.

Trải qua 10 phút cố gắng, 'Cạch' một tiếng, chiếc hộp cuối cùng cũng được mở ra. Khi mở nắp hộp ra, ánh mắt tò mò của Thang Duy Thạc phút chốc thay thế bằng ánh mắt khiếp sợ.

Bốn chữ 'chứng nhận nhận nuôi' chói lọi, tàn nhẫn làm mắt Thang Duy Thạc tan nát! Nhận nuôi? Ai được nhận nuôi? Nhận nuôi cái gì? Con mèo nhỏ, vẫn con chó nhỏ? Hay...?

Trong ngực Thang Duy Thạc cơ hồ quên cả thở, thật cẩn thận cầm lấy giấy chứng nhận, từ từ mở ra.

Nhạc Nhạc đoạt lấy cái hộp trong tay ba, mừng rỡ lấy chơi. Đối với mấy sách vở kia, cô không chút hứng thú nhìn qua.

Nhìn giấy nhận nuôi này, còn kèm theo bức ảnh nhỏ, Thang Duy Thạc có thể xác định, đứa bé trong hình là ... là con gái hắn – Nhạc Nhạc!

Trái tim nhảy lên như là bị một cái gì đánh phải, khiến hắn đau đớn đều không thể thở được. đầu óc trống rỗng, những chữ kia với con dấu vô tình, đâm vào hắn khiến hắn không thể mở mắt ra.

Làm sao có thể, Nhạc Nhạc lại là trẻ được nhận nuôi? Làm sao có thể là trẻ được nhận nuôi? Cô không phải nói con bé sinh là thai long phượng sao?

Chấn động trong vài phút, Thang Duy Thạc vội vàng lấy cái hộp lại từ tay con gái.

Hai tay Nhạc Nhạc giữ lấy, dùng sức lắc đầu: "Không, hộp cho Nhạc Nhạc chơi đi!"

"Ngoan, nghe lời, ngày mai ba sẽ dẫn con đến cửa hàng đồ chơi mua nhiều món đồ chơi khác, nhanh đưa ba nào!" Ngồi xổm xuống đất, anh cùng con gái đang nghẹn ngào cò kè mặc cả.

Nhạc Nhạc đảo mắt to, chừng vài giây sau mới gật gật đầu: "Được rồi, nhưng ba phải giữ lời đó, nhớ phải dẫn Nhạc Nhạc đi cửa hàng đồ chơi đó!"

Thang Duy Thạc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, trong lòng càng rối rắm khổ sở. nghịch ngợm như vậy, bướng bỉnh như vậy, đáng yêu như vậy, sao có thể là trẻ được nhận nuôi?

Điều này khiến hắn không thể nào tin được, không muốn tin được?

Gật đầu bừa bãi đáp ứng con gái, Thang Duy Thạc lập tức lấy lại hộp, đem chứng từ nhận nuôi bỏ lại chỗ cũ.

Đáng chết, Nhạc Nhạc lại không phải con gái hắn?

Không, không....

Hắn không thể tiếp nhận chuyện này là thật, không thể nào!

Tất cả cảm xúc của Thang Duy Thạc đều bị chuyện này khống chế, vẻ mặt của hắn cứng ngắc, đau đớn vô cùng.

Trời ơi, hắn vì sao lại mở cái hộp kia, vì sao muốn xem văn kiện bên trong.

Hắn tình nguyện cái gì cũng chưa nhìn, tình nguyện cả đời cũng khong biết.

Cái người phụ nữ Vũ Tình kia còn có bao nhiêu chuyện muốn gạt hắn, cô rốt cuộc tiếp nhận chuyện này biết bao nhiêu đau khổ?

Chẳng lẽ năm đó cô chỉ sinh một mình Tiểu Bác, sau khi mất đi Tiểu Bác, cô mới nhận nuôi Nhạc Nhạc hay sao?

Hay, còn có nguyên nhân khác?

Trời a, cô rốt cuộc mang trong người bao nhiêu đau đớn, vì sao cô không nói với hắn?

Thang Duy Thạc đem tất cả mọi thứ để lại chỗ cũ, Hạ Vũ Tình vừa vặn mở cửa đi vào. Vừa vào cửa liền nghe thấy mùi cá, mùi cá làm bao tử cô biểu tình, một không khí ấm áp tràn vào trong lòng của cô.

"Mẹ..."

"Mẹ..."

Ai... hai đứa bé này không biết bọn chúng nặng không ít à, bọn chúng nhảy lên cùng lúc thiếu chút nữa đem mẹ té nhào xuống đất

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.