Chương trước
Chương sau
"Hì hì, mẹ tên gì nè?" Nhìn thấy mẹ hét thất thanh,mặt Nhạc Nhạc cười càng tươi hơn!

Vũ Tình cố kéo chăn cao hơn, thân thể cố gắng giữ khoảng cách với con gái." Nhạc Nhạc, con xuống giường đi! Đừng đến gần mẹ, ngoan nào!"

"Mẹ, mẹ sao vậy?" Nhạc Nhạc không nghe mẹ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm gần mẹ, bàn tay nhỏ bé cố sờ mặt mẹ.

Cùng lúc đó Tiểu Bác kéo chăn lên, chui vào trong chăn.

Lúc này mới phát hiện ra, ba đang đánh rắm! Cái chân nhỏ nha đá vào mông ba một cái.

"Vũ Tình, đừng ồn!" người ngủ hoàn toàn chưa tỉnh, mắt vừa nhắm vừa nói!

Vũ Tình ôm chặt chăn, thất kinh nhìn hai tiểu ác ma, dùng sức lắc Thang Duy Thạc." Thang Duy Thạc, anh nhanh đứng lên đi, nhanh đi!"

"Ấy– làm sao vậy?" Lần này Thang Duy Thạc vội ngồi dậy, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh hẳn." Vũ Tình, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì, em đừng sợ!"

"Con mình, con của mình?" Giọng sợ hãi nói, giống như không phải nói con mình, mà là như nói 'Sói,con sói xám lớn'!

Lúc này Thang Duy Thạc đã tỉnh hẳn, hai đứa bé kia với nụ cười thật tươi trên mặt, hiện lên trong mắt hắn.

Nguy hiểm là, Tiểu Bác đang ở trong chăn cố gắng kề sát hắn!

Sự cứng cỏi của Than Duy Thạc từ trước tới giờ, bị hai đứa con đánh bại, hơn nữa là đánh bại hoàn toàn!

Hắn cố hù dọa 'chú cừu nhỏ', nhìn Tiểu Bác như cầu xin cười rất vui vẻ." Hai bảo bối, các con đừng tới đây, không thể lại đây đâu!"

"Ba, ba làm sao vậy?"

"Ba, ba bị đau chỗ nào à?"

"Ấy...... Đừng tới...... Nhạc Nhạc Tiểu Bác các con rất ngoan ngoãn, khi nào đẹp trời, ba mẹ mang các con đi nước ngoài nghỉ phép được không?" Hắn so với Vũ Tình càng hoảng sợ hơn, túm chặt lấy chăn, toàn thân run run.

Mà hình ảnh của hắn như chiụ khổ thật rất buồn cười.

Hoặc có thể nói, chút đàn ông trong người trong thời khắc mấu chốt cũng không dùng được, mà Thang Duy Thạc cũng là người đàn ông không ngoại lệ!

Nhìn thấy bọn trẻ không ngừng muốn bổ nhào lên người, toàn thân hắn phát run." Đừng tới đây, đừng tới đây!"

"Ba, ba, ha ha, ba đang diễn trò sao?" Nhạc Nhạc nhìn thấy ba mình toàn thân đang phát run, càng thêm hưng phấn tiến tới ba mình, trượt xuống dưới,càng tiến tới!

Tiểu Bác từ phía dưới sờ thân thể ba mình, hì hì, thì ra lúc ba ngủ cũng sẽ đánh rắm? " Ba, gà của ba so với con tốt hơn nhiều nha!"

Tiểu Bác với khuôn mặt nhỏ nhắn chui lên từ trong chăn, vẻ mặt giật mình!

Thang Duy Thạc hai chân kẹp chặt, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng." Tiểu Bác,trước mặt em gái không thể nói lung tung!"

Nhạc Nhạc nghe được từ 'gà gà', hứng thú cực kỳ, đã ra sức vén chăn lên......

Trước giờ chưa gì khiến hắn sợ hãi thé, toàn thên kịch liệt run rẩy, khuôn mặt tuấn tú hết sức dao động." Đừng, không được......"

Vừa bình tĩnh nói chuyện với con gái, Vũ Tình thừa dịp lũ trẻ cùng Thang Duy Thạc tranh cãi, cô cố gắng kéo cái váy dưới chăn lên.

Ngay khi Nhạc Nhạc muốn xốc chăn lên, xem gà của ba,Vũ Tình nắm lấy vai con gái nhấc lên, giống như gà mẹ xách gà con.

"Oa...... Mẹ, Nhạc Nhạc sắp ngã xuống!" Hai tay hai chân Nhạc Nhạc quơ quơ trong không trung, sợ quá gào khóc thật to.

"Ai bảo con không ngoan ngoãn không nghe lời......" Vũ Tình khó chịu, không muốn tranh cãi cùng con trực tiếp xách nó ra ngoài.

Lúc này Thang Duy Thạc mới phản kích, bắt lấy đứa con trai đang muốn chạy trốn. Hai bàn tay to bắt lấy thân thể nó, kéo quần nó lên và đánh mông nó mấy cái.

Ba –

"A...... ba, đừng đánh con nữa!" Tiểu Bác nói năng loạn xạ, thân thể nhỏ của nó làm thành chữ "Đại" nằm trên người ba .

"Không đánh con, không đánh con về sau làm sao con nhớ mà sửa!" Thang Duy Thạc giơ cao tay, thêm mấy bàn tay nữa lại rơi xuống!

Bốp –

Vừa rồi hắn thật bị hai đứa con hắn dọa chết. Con trai thấy hết của..hắn, nếu con gái cũng nhìn thấy, chắc không còn chuyện gì xấu hổ hơn!

Vũ Tình xử lý con gái xong, trở về phòng, sau đó hùng hổ hướng về con trai, tay nắm lên áo con." Tiểu Bác, con và Nhạc Nhạc bắt tay nhau làm loạn, có phải không?"

Tiểu Bác vừa mới bị ba đánh xong, đáng thương nhìn về mẹ." Mẹ, Tiểu Bác làm sai gì chứ, vì sao ba mẹ đều đánh Tiểu Bác vậy!"

Lời nói vô tội của Tiểu Bác, khiến hai người nhất thời nghẹn lời.

Hai người lớn không tìm được giải thích nào hợp lý, trực tiếp thô bạo." Đừng hỏi nhiều như vậy, con chỉ cần biết rằng con sai là tốt rồi! Nếu không sai, ba mẹ làm sao có thể đánh con!"

"Ô ~ con bị đánh là vì con sai sao?"

"Đúng vậy, đánh con chỉ vì con sai, không sai ba mẹ cũng sẽ không đánh con!"

Tuy rằng mẹ giải thích không logic tí nào, nhưng Tiểu Bác không dám tức giận hùng biện với mẹ!

———————————-

"Thang Duy Thạc anh thật ngốc, thời điểm mấu chốt anh đúng khiến em thật thất vọng!" Trong phòng chỉ còn hai người, Vũ Tình cầm lấy cây chổi quét giường, dùng sức ném nó về phía Thang Duy.

"Ấy, đừng đánh anh!" Thang Duy Thạc bảo vệ đầu trước, nói cầu xin.

Hắn đã đủ đáng thương lắm rồi, vừa mới rồi đã bị thất kinh, giờ hắn vẫn chưa hết kinh hoàng đâu!

Bây giờ lại bị mẹ của con hắn hành hung, hắn đâu có chọc ai đâu!

"Em không đánh anh? Anh có biết vừa rồi em thiếu chút nữa lõa thể trước mặt con không, anh~~ đều do anh! Sao anh không khóa cửa, đúng là muốn chọc tức em mà!"

Sự trách cứ của cô khiến hắn càng oan ức, lớn tiếng: " Lúc ấy còn không phải nghĩ đến em cứ ỡm ờ, khiến anh phải nhanh chế ngự em, nếu em cứ thoải mái để anh chạm vào,thì anh có thể quên cửa khóa sao?"

Vũ Tình đỏ mặt tía tai, bàn tay giơ lên muốn đánh. 'Anh ~ anh, Thang Duy Thạc anh khiến em chán chết, nói cho anh biết, về sau anh đừng chạm vào người em!"

"Hạ Vũ Tình anh nói cho em biết, lần sau anh muốn, tốt nhất là em nên phối hợp! Nếu không cuối cùng lại quên khóa cửa phòng, anh không muốn bị hai ác ma giở chăn đâu." Hắn lớn tiếng rống lên!

"Này......" Vũ Tình cầm bàn chải dùng sức đánh, không đánh? Không đánh cô không hết tức giận.

Dù bị đánh nhưng không có chỗ trốn, Thang Duy Thạc liều lĩnh ôm lấy mẹ bọn trẻ, ôm chặt lấy thân cô." Đừng tức giận, về sau anh nhất định chú ý, nhất định chú ý! Về sau chúng ta trở lại phòng, đầu tiên là khóa cửa phòng lại, sau đó lại làm việc, như vậy đúng trình tự chưa?"

Bị hắn ôm đến đầu óc choáng váng, hai mắt mờ mịt gật đầu." Tốt, về sau nhất định phải nhớ đóng cửa đó!"

Nghe được lời của cô, Thang Duy Thạc mừng thầm. Ha ha, cô vừa rồi đã ngầm đồng ý. Cô đã đồng ý, về sau ~ về sau hắn còn có thể chạm vào ~~

A ~~ người xưa thật thông minh. Không phải người xưa hay nói, trời mà mưa xuống ở nhà không có việc gì làm? Đương nhiên là đánh con rồi! Nhạc Nhạc và Tiểu Bác ở nhà nhiều lần gặp rắc rối, nhưng lần này thật may, có thể lừa được mẹ chúng!

Cục cưng khóc đỏ cả hai mắt,nhìn lên trời chờ đợi......

"Anh ơi, em muốn đi nhà trẻ, ở nhà mẹ chỉ biết đánh! Mông của em rất đau, ngồi xuống không được!"

"Đúng thế, anh cũng đi nhà trẻ!" Tiểu Bác thở dài, sau đó kéo tay em gái: " Chúng ta cùng nhau chờ nha, trời sẽ hết mưa nhanh thôi!"

"Dạ –" Nhạc Nhạc dùng sức gật đầu!

Ha ha, không nước không điện đa số mọi người đang làm cái gì? Đương nhiên là nằm ở trên giường làm chuyện đó rồi!

Hai đôi mắt một to một nhỏ đang nhìn nhau? Không nên, như vậy thật nhàm chán, thật xin lỗi thời tiết!

"Vũ Tình, em nói cho anh biết, em và Đoàn tuấn Hi có kết giao không?" Sau một hồi, Thang Duy Thạc lại hỏi lần nữa!

Vũ Tình nhịn cười nhìn hắn,mắt mở to. " Vậy nếu em cùng anh ấy đã, đã......"

Thang Duy Thạc mở to hai mắt nhìn chằm chằm cô, hai tay căng thẳng mồ hôi toát ra!" Đã — thế nào, nói mau đi–"

"Nếu chúng em ở chung, anh sẽ làm sao?" Cô làm mặt nghiêm túc hỏi.

Thang Duy Thạc giống như bị đả kích nghiêm trọng, hai vai hạ xuống, nhưng trong mắt tràn ngập kiên định nói: " Anh cũng sẽ không buông tay, anh sẽ kéo em trở về!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.