Chương trước
Chương sau
Bão gió tiếp tục nổi dậy, bên ngoài mưa không có xu thế bớt đi, loại kết quả này chính là, người lớn không đi làm được, trẻ con không đi học được.

Người trong một nhà ở trong phòng cãi nhau ầm ĩ, vẫn còn có một mùi vị khác.

"mẹ, chải tóc cho con!" Nhạc Nhạc cầm sợi dây nhỏ cùng cái lược, chạy đến bên cạnh mẹ.

Tóc của Nhạc Nhạc đã dài ra một chút, mấy ngày trước Vũ Tình đã tết tành một bím tóc nhỏ cho bảo bối.

"Nhạc Nhạc thật đỏm dáng, lại không đi nhà trẻ tại sao còn muốn tết tóc hả?" Tiểu Bác đứng một bên chế giễu em gái.

Nhạc Nhạc rất kiêu ngạo ngẩng đầu lên, lè lưỡi với anh trai: "haha. Ai làm cho tóc anh ngắn ngủn, không thể tết được!"

Tiểu Bác dường như thật là bị làm tức, cũng hướng em gái mà lè lưỡi.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của hai con, ai có thể không cười: "được rồi, Nhạc Nhạc đứng ngoan nào, hôm nay mẹ sẽ chải hai bím tóc!"

Dù sao ở nhà cũng không có việc gì, vừa lúc có thể thân mật một chút với bọn nhỏ. Trước đó nghe bọn nhỏ khóc, làm cho cô rất khó bỏ qua.

Nhưng chính mình không thể nhẫn tâm với mọi chuyện, chiều ý con cũng được!

Cô đã bỏ lỡ cơ hội đi học ở Anh Quốc, chẳng lẽ ngay cả cơ hội học ở nhà cũng bỏ qua sao?

Trời ơi, cô mới không phải là người mẹ nhẫn tâm.

Khuôn mặt Vũ Tình vẫn đỏ sẫm, cầm lược gỗ nhẹ nhàng chải đầu con gái. Vừa nghe nói hôm nay tết hai bím tóc, Nhạc Nhạc ngoan ngoãn không nhúc nhích, trên mặt đúng là hưng phấn.

Mà Tiểu Bác chỉ có thể giương mắt nhìn, cái mũi nhỏ vừa nhíu vừa nhăn lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn khởi của em gái, khinh thường mà ngoảnh đầu.

Rất nhanh Vũ Tình liền tết xong một bên, Nhạc Nhạc mừng rỡ vuốt lấy, ngồi lệch qua bên kia để phối hợp với mẹ.

Thang Duy Thạc từ phòng khách đi vào trong, vừa vặn thấy được cảnh này.

Đã bao lâu rồi, bao lâu không có hình ảnh ấm áp như thế? Trước từng có, nhưng bị hắn ngu xuẩn đánh mất rồi, hi vọng lần này có thể cứu vãn được.

Hai con mắt nhắm lại thật chặt, trong đầu lại một lần nữa cầu nguyện, cho hắn một cơ hội. "baba, ba nhìn mẹ với em gái kìa, bọn họ chỉ thích làm đẹp!" ai, thân là con trai, hắn cùng với con tìm không được sở thích chung rồi. "ba, chúng ta là con trai, ba đưa Tiểu Bác đi chơi đi!"

Thang Duy Thạc hạ mình, một tay đem lấy con trai ôm đến đầu, làm cho cậu bé ngồi chính giữa trên cổ mình. "như vậy được không?"

Tiểu Bác ôm chặt lấy đầu của ba, Thang Duy Thạc chậm rãi buông hai cánh tay...

Vừa mới tết tóc xong cho Nhạc Nhạc, vừa lúc chứng kiến một màn mạ hiểm như thế.

Nháy mắt xuất hiện một chút lo sợ, trong lòng bàn tay khẩn trương toát ra mồ hôi lạnh. Sợ hù dọa đến con, Vũ Tình không dám hô to, chỉ rất nhỏ mà nói: "Thang Duy Thạc, anh giữ Tiểu Bác cho chắc!"

Cha con bọn họ tin tưởng lẫn nhau, thỏa thích chơi đùa. Mà Tiểu Bác càng chơi lại càng nghiện, ở trên cổ baba ngạo mạn làm loạn.

"haha..." nhóc kia, oh, không, nên là toàn thân ở trong tay baba, ngu ngơ khúc khích cười to.

Chứng kiến cha con cọn họ ngu ngơ, Vũ Tình và Nhạc Nhạc gấp gáp không xong: "Tiểu Bác, anh đừng ngã xuống đó!" Nhạc Nhạc hướng anh trai hô lên! "sẽ không đâu, đàn ông chúng ta không sợ đau!" lúc này Tiểu Bác kiêu ngạo rồi, như muốn làm cho em gái ghen tị, cố ý gia tăng động tác.

Cơ thể trên không trung đưa tới đưa lui, mà ba của cậu bé lại càng phấn khởi phối hợp hai tay hạ xuống, chân tăng tốc bước đi: "Thang Duy Thạc, anh thả con xuống đi!" Vũ Tình khẩn trương hô to.

"Không sao đâu, con trai ở trên anh làm sao có thể ngã xuống được!" hắn tự tin chậm rãi đáp lại.

Nhưng sợ cái gì đến cái đó, có lẽ Tiểu Bác đối với ba rất tự tin, cũng khiến cho Thang Duy Thạc cho rằng con trai giữ lấy mình sẽ không ngã xuống.

Chỉ thấy Tiểu Bác buống hai tay biểu diễn, trong nháy mắt, cơ thể Tiểu Bác ngã ra sau...

"Tiểu Bác..."

"baba..."

"a..."

"con trai..."

Đồng thời cùng lúc, cả bốn người kêu lên.

Ngay lúc Tiểu Bác ngã xuống, Thang Duy Thạc xoay người nhanh chóng kéo quần con trai.

Chỉ kém một chút, Tiểu Bác thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.

"a..." một tiếng khóc đinh tai nhức óc vang lên, chỉ là tiếng khóc không phải của Tiểu Bác mà là của Nhạc Nhạc ở một bên hù dọa. "a...ô...ô..., Tiểu Bác lần trước chính là từ chỗ cao mà ngã xuống, lần này lại thiếu chút nữa..."

Vũ Tình trợn trừng mắt nhìn cha con bọn họ, trên mặt chất đầy cơn tức.

Mà Tiểu Bác cùng Thang Duy Thạc lại đều lè lưỡi, tay chân rón rén hướng một bên đi tới! "hai người đứng lại cho tôi!" Vũ Tình tức giận hô to, ngữ khí khá nghiêm túc.

Thang Duy Thạc và Tiểu Bác vừa rồi không bị chuyện kia hù dọa, nhưng lại bị cơn tức giận của Vũ Tình hù dọa.

"Thang Duy Thạc, anh có phải là não bị hỏng rồi không? Đáng chết!" tất cả sợ hãi hóa thành khí lực, cầm trong tay chiếc lược gỗ dùng sức gõ đầu Thang Duy Thạc.

Mà Thang đại tổng giám đốc lúc này lại như một chú cừu nhỏ, cô đánh cũng không nhúc nhích, hắn không dám phản kháng, bởi vì hắn sợ cô sẽ không để ý đến hắn!

Vũ Tình không buông tha, đưa cánh tay tới con trai mà đánh, hung hăng đi tới véo con một cái : "con vẫn ồn ào, hả, vẫn ồn ào hả?"

Tiểu Bác biết mình đã làm sai, mặc dù đau nhưng vẫn cười làm lành: "mẹ, lần sau con sẽ không thế nữa, Tiểu Bác sau này sẽ ngoan!"

Không đau, làm sao có thể? Vũ Tình dùng sức bóp thêm một cái.

"a...mẹ đau..." Tiểu Bác đau kêu lên một tiếng, cầu cứu nhìn ba.

Mà Thang Duy Thạc đem vẻ mặt xin lỗi nhìn con, bản thân hắn cũng khó bảo toàn, nào đâu mà đi lo lắng cho cậu.

Vũ Tình véo xong con mình, dùng lực cầm cây lược gỗ gõ lên đầu hắn, cho đến lúc cảm giác sợ hãi biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.