Chương trước
Chương sau
Vũ Tình như một con quay nhỏ, bị thư ký sai tới sai lui. Một lúc thì đi pha cà phê, một lúc thì đi đổ rác!

Sau khi bận bịu với một đống công việc, tại phòng trà, rốt cuộc cô cũng tìm được một cơ hội để nghỉ ngơi!

"hô... thật sự là mệt người quá!' cô không khỏi than khóc nhưng trên mặt tràn đầy kiên trì!

Cô muốn kiên trì, bằng không cô không thể tìm thấy phương hướng cho cuộc sống!

Cô không thể làm vật phụ thuộc, mỗi ngày phụ thuộc vào cuộc sống của hắn, như thế cô không thể được hưởng thụ cuộc sống!

Từ nhỏ đến lớn cuộc sống nghèo khổ, khó khăn, vất vả làm cho cô hiểu rõ, cuộc sống của mỗi người trên thế giới này, chỉ có thể dựa vào bản thân mình, hơn nữa cũng chỉ mình mới dựa vào được!

Cô sợ sau này khi con lớn rồi, hắn không cần cô nữa, một cước đá cô đi, năm năm trước cô còn trẻ, có thể chống chọi được!

Nếu như sau này tái diễn một lần nữa, cô nhất định không thể vượt qua được! lúc đó nếu cô không có bản lĩnh sinh tồn, thì tất nhiên cô chỉ có một con đường chết mà thôi!

Mấy tháng vừa rồi cùng hắn sinh sống! nhưng rốt cuộc bọn họ là quan hệ gì đây?

Chuẩn xác nhất mà nói hai người là cha và mẹ của Nhạc Nhạc, đúng, hắn chỉ là cha của con cô, hắn là người đàn ông của cô? Không, bọn họ vẫn chưa có kết hôn.

Nói hắn là bạn trai của cô? Không, hắn không chính thức theo đuổi cô!

Nói bọn họ không có chút nào liên quan? Không, buổi tối bọn họ sẽ cùng ngủ chung trên một chiếc giường, làm việc hết sức thân mật trên giường!

Hiện tai cô đã hoang mang mất rồi, lẽ nào cô vĩnh viễn muốn tiếp tục như thế này?

"La La La La La La Loo Loo Loo..." nhạc chuông điện thoại vang lên.

Mà lúc này có thể gọi điện thoại tới không thể là ai khác, chính là cha của con cô.

"Alo!" cô lên tiếng, không có hạ lời

"thế nào, công việc không mệt chứ? Nếu cảm thấy mệt thì nói với bọn họ một tiếng rồi về nhà nghỉ ngơi!" Thang Duy Thạc tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi gọi điện cho cô!

Nói đùa, hắn không muốn cô bị mệt. bởi vì buổi tối về nhà, cô vẫn còn công vệc quan trọng để làm!

trên mặt Vũ Tình xuất hiện sự phẫn nộ, hắn tuyệt đối là mèo khóc chuột giả từ bi đó mà. Biết rõ ràng cô mệt muốn chết, vẫn cố ý hỏi cô! Có điều, cô sẽ không khuất phục trước hắn, khuất phục chính là nói lên cô đã thất bại!

Hít một hơi sâu, giả bộ thoải mái nói: "sẽ không mệt đâu, ra ngoài làm việc thật sự sảng khoái, em rất thích!" khi cô nói, còn không quên đẩy đẩy cái gọng kính màu nâu ở trên mũi, cái này đã trở thành một thói quen của cô.

"không mệt là tốt rồi, mệt thì phải nghỉ ngơi biết không?" dù sao bố trí cho cô làm công việc này, chính là muốn cô mặc đẹp, ngồi trong văn phòng uống trà, nói chiệm phiếm là tốt rồi!

Nhưng cô mỗi ngày trước khi đi làm, đều biến bản thân mình thành như một bà cô! Đương nhiên hắn hi vọng vẻ đẹp của cô, chỉ vì mình mà thể hiện ra!

Tiếp đó cô nhăn mũi, bĩu môi đối với cái điện thoại nói: "Anh rõ ràng biết em mệt thành bộ dạng nào rồi, vẫn làm bộ giả vờ hỏi! hừ, bổn tiểu thư mới không có thời gian phối hợp cùng anh đâu!"

"Alysa, cô đang cọ cọ cái gì thế, tôi bảo cô đi pha cà phê, sao vẫn không làm cho tốt đi?" cấp trên trực tiếp của Vũ Tình, một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ, hai tay vòng trước ngực hỏi!

"à....à., lập tức làm ngày đây!" Vũ Tình không ngẩng đầu lên, đầy đẩy cái kính trên mũi, vội vàng đổ thêm nước sôi vào

cô thư lý liếc mắt một cái, mặt trắng bệch không có chút máu, sau đó xoay lưng lắc hông trở về phòng làm việc.

Vũ Tình than nhẹ một tiếng, không tồi, cuối cùng cũng tránh được một kiếp nạn, mặc dù cô vốn là cấp dưới, bị cấp trên phê bình vốn là bình thường, nhưng ai cũng không hy vọng trở thành cái thùng trút giận cả!

Hôm nay vốn là sinh nhật của hai tiểu bảo bối, Thang Duy Thạc cố ý tan ca sớm, sau đó tính tới phòng làm việc xem cô gái nhỏ kia!

Cửa thang máy vừa mở ra, ngay khi hắn vừa bước ra khỏi thang máy!

Chỉ nhìn thấy một thùng giấy lớn đang lảo đảo trước mặt đi tới, ồ? Cái thùng giấy này tự mình đi sao? Nếu không hắn như thế nào cũng không thấy người! hắn không nhớ là ở đây có người máy thì phải, kỳ quái, kỳ quái!

Miệng đang lẩm bẩm thì chỉ thấy hai thúng giấy kia đột nhiên đổ về phía trước....

"này...'

'này..." hai tiếng kêu ở trong đầu mỗi người

Hai thúng giấy này không biết chứa cái gì bên trong, hắn dùng tay đỡ lấy, dĩ nhiên là không có chỗ để dựa!

" a..." Chỉ nhìn thấy cái hộp rơi trúng người, người bê cái hộp thành thật xin lỗi. "xin lỗi, rơi trúng người anh rồi! xin lỗi!"

Thang Duy Thạc ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận, "em ngốc ngếch thế này, em bê hai cái hộp lớn thế kia để làm cái gì?"

Nghe được giọng nói quen thuộc, động tác xin lỗi lập tức dừng lại,nhìn người đàn ông đang nổi cáu kia, trong lòng cô thật vui vẻ!hừ, vừa rồi nên đập hắn, đem đầu hắn ra đánh mới tốt!

"em nói đi, anh bố trí công việc của trợ lý, chẳng lẽ để cho em ở chỗ này làm công việc vận chuyển sao?" hắn rất nghiêm túc nói!

Vũ Tình lo lắng liếc mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó nhìn hắn "nháy mắt ra hiệu:. "xin anh, anh không cần phải nói lớn như thế được không?" cô cố gắng nói rất nhỏ, thật giống như kẻ trộm, đầu quay tới quay lui nhìn xung quanh!

Vẻ mặt khổ sở của cô làm cho cơn tức của hắn bớt đi không ít! "chết tiệt, bây giờ em lập tức xin nghỉ về nhà ngay!"

"không, không thể xin nghỉ được, xin nghỉ thì tiền thưởng sẽ không có nữa!" cô kiên quyết nói, phải biết rằng cô mỗi ngày làm tốt nhiều công việc như thế, mỗi ngày cô đều đến sớm về muộn. cô đã cố gắng lâu như thế, lúc này mà nghỉ là tiền thưởng sẽ không còn nữa!

Thang Duy Thạc đột nhiên có một cảm giác rất mạnh, đó chính là bóp cổ người phụ nữ này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.