Chương trước
Chương sau
Vũ Tình ngồi im lặng, động tác khẩn trương, trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Dì, con muốn ăn!” Tiểu Bác đôi mắt trông mong nhìn đồ ăn lơ lửng trong không trung mà chỉ cần vươn tay ra là với đến.

“Hạ tiểu thư, tôi không biết cô cưng hai đứa con trai tôi rốt cuộc có quan hệ thế nào, nhưng tôi cầu xin cô rời xa chúng nó!” Thanh Hang quả nhiên khônệ lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì bão tổ sẽ nôi lên. Ông không chút nào che ệiấu vẻ khinh miệt với Vũ Tình.

Ánh mắt khinh miệt của ông không khác nào một nhát dao trí mạng đâm thẳng vào lòng cô, làm cc/cảm thấy hoànUổàn trong rỗng,*-'nước mắt dâng đầy lên trong mắt, khóe mi đã thấy mấp mé giọt lệ trào ra.Lời nói lãnh khốc như vậy giống như một cái tát, tát mạnh vào mặt cô làm cô không thể ngẩng đầu lên. Vũ Tình hai tay run rẩy đặt lại đôi đũa lên bàn, sau đó cứng ngắc đứng lên. Nhìn cô bị tổn thương như vậy, lòng Thang Duy Thạc khọng Jkhỏf' đau dớn''.“ Ba, ba nói hơi quá đáng rồi đấy. Bọn con đều đã lớn rồi, đủ khả năng để suy nghĩ xem bọn con cần cái gì.”

Thang Duy Á cũng bị khơi mào cơn giận dữ, không hề sợ hãi nhìn chằm chặp vào ba mình:” Ba, ba vẫn đoi với con lộng quyền như vậy, bạ,thật làm con thất,vọng. Cọn xin tiếp nhạn sy kiến phe bình' của ba mẹ,1 nhưng tiẹn đây con cũng thông báo cho hai người biêt, hai người còn sông chêt muôn con lây vợ, được, vậy hai người phải châp nhận ban gái con, nêu không phải cô ây, cả đời này con sẽ không lây vợ.”

Hắn nói như vậy cũng không phải hoàn toàn vì thí'óh Vũ Tinhlmà vì hắn muon trả đũa ba hắn. '1 Thang Duy Thạc nghe được lời nói ra của em trai, hô hâp không ngừng run rây. Đáng chêt, hắn còn muốn làm trò gì nữa chứ.

Bị cả hai đứa con trai đồng thời chỉ trích, sắc mặt Thang Hằng vô cùng tồi tệ. “Hai đứa muốn chông đôi ba sao?Năng lực bản thân đên đâu còn không biết, lại còn nói biết mình muốn gì saoi?Thang Duy Thạc, bạ hỏi con, |_ không phải cô ta năm đó đã từng theo con sao? Em trai của con sao có thể cưới hạng phụ nữ này chứ?”

“Ba, chuyện của con không cần ba quản.”Từ nhỏ hắn đã tôn trọng ba mình, đây là lần đầu nói ra lời bất hiếu như vậy.

Vũ Tình giống như bị mất đi ý thức, rời bàn ăn đi vê phía cửa chính. Cô đang bi thương cực độ nên không thấy anh em họ vì cô mà chong đối với ba mẹ, cũng không nhìn thấy biểu hiện đau lòhg của Thang Duỹ Thạc.v‘ ' "n

Thấy cô đi đến cửa, Thang Duy Thạc lạnh lung liếc phụ thân một cái đầy trách cứ, sau đó ôm lấy con trai trong lòng người giúp việc bước ra. “ Con có việc phải đi trước, có ậì con sẽ gọi điện thoại. Một thời gian ngắn sắp tới con sẽ không về nhà.” Nói xong Thang Duy Thạc ôm con trai đuổi theo Vũ Tình.

“ Này, đó là bạn gái của em mà.” Thang Duy Á liếc ba mẹ một cái sau đó đuổi theo.

Khi han xoay người đi, trên mặt lộ lên tia giảo hoạt. Tuy răng ba mẹ khiển Vũ Tình bị tổn thương làm hẳn thấy thất''Vọng, nhưng đồng thời thoát khỏi cái “làm việc máy móc” kia, kết quả cũng không tồi.

Thang Duy Thạc đem con trai mình nhét vào trong lòng Vũ Tình, mặc kệ Ỵũ Tình có đón hay không, hắn vẫn hung hắn ấn Tiểu Bác vào tay cô. Hắn dám cá là cô không thể làm rơi Tiểu Bác xuống đât, và hắn đã đúng. Vũ Tìnhtheo bản năng đón lấy Tiểu Bác, sau đó trong ánh mắt mới chợt lóellênv"

“Dì!”

Đắm chìm trong ghen tỊ, thống khổ, cô rốt cuộc không thể khống chế bật khóc lớn Tại sao mọi người đều có thể xem thường tôi như vậy? Vì sao tôi lại phải chịu loại miệt thị này chứ? Tôi rôt cuộc đa làm gi sai? TÔI đa gay ra chuyện gì mà bị coi thường thể?” Vũ Tình hửớc mắt* nghẹn ngào, rtỏỉ'xong nước mắt trào xuống, rơi lên quần Tiểu Bác.

Thang Duy Thạc nhíu mày, kéo tay cô đi vê phía xe mình.

“ Này, tiểu Tình Tình là bạn gái em đó, anh mau buông tay ra!” Thang Duy Thac cố ý thả chậm tốc độ chạy đến, Thang Duy Á lớn tiếng gàòl lên^sáu lưng họ tồi nhanh chân nện bước chạy đên.

“tiểu Tình Tình?” ba chữ này làm Thang Duy Thạc phát đại hỏa, thật không thể kìm chế lửa giận. Thang Duy Thạc xoay người chăn trước em trai mình. “Thang Duy A, tôi nói cho cậu biết, Vũ Tình là người đàn bà của tôi, là mẹ củạ cọn tôi, cậu tránh xạ CQ ấy ra biết chưa?”

Thang Duy A nhún vai an tay anh trai xuông. “Anh, anh không rõ mình nói cái gì sao?Cô ấy đúng từng là người của anh, nhưng anh không quý trọng nắm giữ cô ấy. Lời này em không nên nói ra, nhưng Vũ Tình van còn là gái chưa chồng, chẳng lẽ những người thích cô ấy không có quyền theo đuôi?”

“* Chết/tiệt,'1 cậu 'không có' cái'quyền này biết không? Nói cho cậu biết, từ nay về sau tiểu Tình Tình không phải là tên cho câu gọi, gọi là chị dâu đi.”Thang Duy Thạc hoàn toàn phát điên, hét vào mặt em trai.

“ Chị dâu? Ha ha, anh, em nghe không nhầm đấy chứ?”Thang Duy Á nhăn nhăn trán có ý hỏi.

“|Gác người đâu đã keLhôn, sao bắt em gọi chị dâu? Cô ấy còn đang là bạn gái của em. Anh thật không có chút thành ý, anh phải gọi cô ấy là em dâu mới đúng.”Thang Duy Á dùng sức đẩy anh trai ra, sau đó ôm lấy Vũ Tình, hôn nhẹ lên trán cô.

Vì một câu “ cậu phải gọi bằng chị dâu” của Thang Duy Thạc châm ngòi, hắn cổ ý hôn Vũ Tình để trả đũa. Không ngờ động tác này đã làm mất dị hoàn toàn khả năng khống chế của Thang Duy Thạc! Hắii kếo taỳ ềm trakrối giáng một đấm thật mạnh vào thẳng mặt Thang Duy Á. Từ nhỏ đã đánh không lại anh trai, khóe miệng Thang Duy A lập tức chảy ra một dòng máu tươi.

“ Thang Duy Thạc, anh thật dã man, đã thế hôm nay tôi cũng liều mạng với anh.”

“ Nhìn bộ dạng của cậu hôm nay, tôi cũng không thê không dạy cho cậu một bài học.” Thang Duy Thạc cũng lớn tiếng nói.

Ở trong lòng của Vũ Tình, Tieu Bác quả thực là một thằng bé thích xem đánh nhau. “ Ba cố lểrií Cố lên ba ơi. Lúc này Vũ Tình mới hoảng hôt nhìn thây hai an hem bọn họ người đâm người đá qua qua lại lại.

“ Dừng tay lại cho tôi!” Vũ Tình kêu lớn rồi ôm Tiểu Bác đi đến tách hai người còn đang quần nhau ra.

Thang Duy Thac âu phục trên người bị xé rách, có điểm rất buồn cười là trên cổ hắn xuất hiện mấy dấu răng, máu rớm ra. n

Ha ha, đây chãc chăn là kiệt tác của Athena. Thang Duy Á thật sự không thể đánh lại anh trai mình bất đắc dĩ trở thành bộ dạng Athena cắn người.Mà chính hắn cũng bị anh trai mình đánh cho thảm hại, hai mắt xinh đẹp trở thành mắt gấu trúc, hai gò má thâm tím.

Thang Duy Á vuốt vuốt hai má cho đỡ đau, bực tứb gào^ên Thang Duy'Thạc, anh đúng là đồ dã man, như vậy mà dám đánh nhau với người ta, anh phải chịu trách nhiệm với nhan săc của tôi, chịu trách nhiệm đi. Người ta sông dựa vào khuôn mặt này, vậy mà anh đôi xử với tôi như vậy sao?”

Thang Duy Thạc mặc kệ thằng em trai đang la khóc^òm sòm, không:'để ^ đến đau đớn trên mặt, kéo Vũ Tình lên xe.

Thang Duy Á mỉm cười nhìn bọn họ rời đi.Đáng chết, hắn đúng là nổi điên ngược đãi mình, nhưng để giúp đỡ họ, mình chiu thiệt bị đánh vài cái cũng không sao.

“ Ha ha, anh rot cuộc là đàn ông nhưng vẫn là dàn bậỵỵ Đột nhiên một giọng nói của con gái trong treo đảng ýeu vàng lèn, hơn nửa tiếng cười kia đáng yêu đến đáng sợ. Thang Duy Á tức giận quay đầu lại nhìn kẻ đang cười nhạo hắn, dĩ nhiên là tiểu nha đầu ngốc nghếch.

“ Anh nói cho em biết, từ nay về sau em tránh xa han ra, không được nói chuyện với hắn, không được nấu cơm cho hắn ăn.” Thang Duy Thạc tức Igiận 'lớn tiếng, thật sự là 'chọc han tức chết mà.

“ Nhưng anh ấy chính là người chụp ảnh cho em, em không thể không nói chuyện với anh ấy được, anh ấy cũng không phải em trai anh. Còn nữa, em cũng chẳng là gì của anh, ai cẩn nghe lời anh chứ.”Vũ Tình trước sự bá đạo của han giận dữ rong lên, trong lời nói tràn ngập tức tôi;, làm cô quên mât|trước đọ minh vừa bi khinh miệt thế nào.

“ Đáng chết, em là mẹ con gái anh, còn không phải người của anh thì của ai? Nói cho em biết, em không thể tìm bạn trai, em chỉ có thể là của anh, CUA ANH!” giấu mãi ở trong lòng từ rât lâu, giờ phút này hăn nhờ tức giận mới có thể nói hết ra những điều trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.