“Không được,con gái vẫn còn đang chờ tôi! Tôi xin anh, buông tha tôi được khổng?” Anh khởi động xe,cô chỉ còn cách kéo quần áo anh cầu xin.
Không có lý mà, cô vậy mà còn muốn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cô hận, thật đáng hận.
Nhắc tới con, ánh mắt anh hiện lên tia mất mát, phiền chán.Đáng chết,đứa con cô yêu thương, thế nhưng không phải con của anh.
” Con gái?ha ha ha con gái cô thì có liên hệ gì tới tôi?"
“Nếu con gái không nhìn thấy tôi sẽ khóc,sẽ không ngủ được! Thang Duy Thạc tôi sai rồi,tôi không nên đánh anh.Tôi sai rồiltôi sai rồiCầu anh thả tôi ra để tôi về nhà,được không?” Nhìn thời gian trên di động, cô sốt ruột. Nhạc Nhạc lúc này, nhát định đang khóc như mưa!
Thang Duy Thạc không để ý tới cô,đạp chân ga,xe lập tức lao đi hòa vào dòng xe cộ đông đúc.
'Thang Duy Thạc, không phải anh yêu thương vợ anh sao. Không phải đã nói sau khi kết hôn sẽ không ngoại tình sao? Anh làm như vậy mà nói đối với hôn nhân trung thành sao?" Cô vốn không muốn nói chuyện này, nhưng không còn cách nào, cô hét to trách móc anh,cũng đồng thời khơi lên vết thương lòng của chính mình.
“Càm miệng, không được nhắc đến hôn nhân của tôi,tuyệt đối không được!” Thang Duy Thạc mím môi hét lên.
Tâm bồn chồn lo lắng, không chú ý đến anh bên cạnh đã bùng lửa giận, tiếp tục la lớn: Không phài chính anh cũng cảm thấy có lỗi với vợ,với cuộc hôn nhân của minh sao,buông tha tôi,hãy trở về làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-tuoi-18/2179878/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.