Chương trước
Chương sau
"Đại tỷ hôm nay rất đẹp, người ta đều không xê dịch khỏi tầm mắt." Ngồi ở trong xe, Ông Lẫm Nhiên nhìn Tư Hướng Nhan tiến vào, có chút si mê nói ra. Sau khi nhiệm vụ lần trước thất bại, nàng vẫn luôn ở trong nhà, vừa không có nhiệm vụ mới, cũng không có cơ hội thấy được Tư Hướng Nhan. Một tuần dài đằng đẳng không gặp, Ông Lẫm Nhiên cơ hồ thì muốn bị loại nhớ nhung xâm nhập đến tủy làm đến phát điên, chỉ có thể không ngừng mà đi xem mấy bức ảnh kia của Tư Hướng Nhan ở trong nhà, mới có thể vượt qua tháng ngày giày vò này.

Tối hôm qua nàng nhận được điện thoại, nói là hôm nay phải theo Tư Hướng Nhan tham dự một buổi đấu giá, tin tức này để Ông Lẫm Nhiên hưng phấn dị thường. Một là nàng rốt cục có thể nhìn thấy Nhan Nhan, giảm bớt nỗi khổ tương tư, mặc khác chính là, nếu như chính mình có thể xử lý tốt cuộc bán đấu giá này, cũng có thể để Tư Hướng Nhan đối với nàng nhìn với cặp mắt khác, để quan hệ của hai người tiến thêm một bước.

Sáng sớm hôm nay, Ông Lẫm Nhiên được đón đi chọn quần áo, sau đó thì được đưa đến đây. Mắt thấy Tư Hướng Nhan ra cửa đi vào đến, thời khắc đó, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy hồn phách của chính mình đều phải bị nữ nhân này câu đi rồi, hận không thể bay qua đem cô ôm vào trong lòng. Mặc dù là tham dự buổi đấu giá, nhưng Tư Hướng Nhan ăn mặc vẫn cứ là làm theo ý mình, cô chỉ lựa chọn mặc quần áo chính mình muốn mặc, lại tuyệt sẽ không vì trong trường hợp này mà tâng bốc nịnh bợ.

Cô mặc áo sơ mi thuần trắng, màu sắc sạch sẽ, không lẫn lộn tạp chất, cổ áo và ống tay áo có hoa văn thêu khó mà nhận ra. Vạt áo sơ mi được cô thu ở trong quần dài màu đen, đem kích thước lưng áo dài nhỏ của cô triển lộ không thể nghi ngờ. Cô đạp giày cao gót nhỏ dài màu đen, áo gió màu đỏ thắm khoác trên người. Trận gió thổi qua, đem tóc dài màu nâu thổi bay, cô lắc đầu, để nó trở về chỗ cũ, lộ ra gương mặt tô vẽ tinh xảo.

Da thịt trắng nõn, phối hợp với môi đỏ nóng bỏng nhiệt liệt nhất, đường mắt màu đen đem con mắt của cô có vẽ càng ngày càng thâm thúy. Nghe được lời tán dương của mình, chị ấy chỉ là nhàn nhạt nhìn mình một chút, gật gật đầu, thậm chí ngay cả biểu tình cũng không hề biến hóa, cũng không nói một câu. Bị Tư Hướng Nhan phớt lờ, Ông Lẫm Nhiên không cảm thấy khổ sở, trái lại mê chết dáng vẻ lãnh diễm cao quý của cô vừa rồi. Nhan Nhan thật là đẹp, cả lúc khinh bỉ chính mình cũng đẹp đẽ như vậy, Nhan Nhan... Rất muốn hôn chị.

"Cô có việc." cho dù Tư Hướng Nhan vô vị như thế nào đi nữa, nhưng dọc theo đường đi bị Ông Lẫm Nhiên như đói như khát nhìn chằm chằm, cũng sẽ cảm thấy phiền chán. Cô quay đầu lại, liếc nhìn người không biết vào lúc nào đã nhích đến gần, hơi nhíu mày. Không thể không nói, tướng mạo của Ông Lẫm Nhiên xác thực vô cùng xuất chúng, mà trang phục của nàng hôm nay cũng đủ để cho chính mình thoả mãn.

Phẩm chất tóc của Ông Lẫm Nhiên rất tốt, không có màu sắc nhuộm kỳ kỳ quái quái, cũng không có uốn tóc, chỉ là tóc lửng yên tĩnh mà đơn giản buông xuống trên hai bên vai. Nhưng chính là kiểu tóc thông thường như vậy, ổn định ở trên mặt nàng, lại miễn cưỡng được nàng tô lên mấy phần mùi vị yêu mị. Từ lần đầu tiên khi gặp mặt Tư Hướng Nhan thì phát hiện, Ông Lẫm Nhiên cũng không phải vì câu dẫn mình mới cố ý xếp đặt bày ra dáng vẻ mê hoặc, nàng vốn là người như vậy.

Bất luận quần áo gì, nói cái gì, thậm chí là tùy ý lộ ra nụ cười, chỉ cần là được Ông Lẫm Nhiên biểu hiện ra, đều sẽ mang tới dấu hiệu cá nhân đặc biệt của nàng. Hôm nay nàng mặc một thân váy ngắn thấp màu đỏ sẫm, đem vóc người hoàn mỹ của nàng toàn bộ phác hoạ ra. Xương quai xanh tinh xảo lồi ra song song ở phía dưới bả vai nàng, như là trường mộc hình chữ bát, thẳng tắp lại tinh tế. Bộ phận nữ tính quá mức đầy đặn mà đứng thẳng để người ta không cách lờ đi, trên người Ông Lẫm Nhiên ngoại trừ gương mặt yêu mị kia, chính là bộ ngực thu hút nhãn cầu người ta nhất.

Thấy đối phương đang một mặt khát vọng nhìn chính mình, mắt phượng hẹp dài híp lại, cánh môi trắng mịn hớp lại với nhau, trong mắt kia mang theo * mãnh liệt, thở dốc trong hơi thở cũng là gấp gáp. Thân là người người trưởng thành, Tư Hướng Nhan hiểu được biểu hiện giờ khắc này của Ông Lẫm Nhiên là có ý gì, nhưng dáng vẻ ** này, vẫn là rất làm người ta chán ghét.

"Đại tỷ, chị thích trang phục của em hôm nay không? Kỳ thực cái váy này có chút nhỏ, ngực người ta có chút không thoải mái đó" Ông Lẫm Nhiên nói xong, lại ở trước mặt Tư Hướng Nhan đem bàn tay tiến vào trong váy, xoa lấy bộ ngực của bản thân nàng. Ở trước đây, Tư Hướng Nhan chưa bao giờ cảm thấy có ai có thể kinh hoàng đến mình, nhưng ở vào lúc này, đưa mắt nhìn ngực của Ông Lẫm Nhiên bởi vì bỏ thêm một cái tay mà càng thêm nhô lên, nghe nàng thoải mái than thở ra tiếng, Tư Hướng Nhan giờ khắc này thật sự có chút hối hận chọn Ông Lẫm Nhiên cùng nhau tham gia buổi đấu giá.

"Nếu như cô cảm thấy khó chịu, có thể rời khỏi." Tư Hướng Nhan quay đầu lại, không hề nhìn đến động tác tự sờ của Ông Lẫm Nhiên, ai biết đối phương càng là làm trầm trọng thêm nhích tới, dùng bộ ngực chen lấy thân thể của chính mình, "Đại tỷ, người ta hiếm khi mới có cơ hội cùng chị gặp mặt, làm sao nỡ bỏ đi đây. Chỉ là bộ ngực bị ghì đến cực kỳ khó chịu, rất đau, a..."



Ông Lẫm Nhiên nói xong, ám muội ở bên tai Tư Hướng Nhan phát ra một tiếng ngâm khẽ. Nghe được tiếng kêu gào này của nàng, Tư Hướng Nhan dùng dư quang liếc nhìn trước ngực nàng, phát hiện dưới cái bao bọc của váy đỏ, đỉnh núi của nữ nhân kia càng là hơi đứng thẳng lên. Ông Lẫm Nhiên nói không sai, cái váy này đích thật là quá chặt chút, cho nên thay đổi của thân thể nàng cũng sẽ bị mặt bên váy đột nhiên hiện ra, hai cái điểm đó lồi lên, thật sự là...

"Cùng lời nói đó, đừng để tôi nói lần thứ hai."

"Vậy em có thể xoa xoa không?" Thấy sắc mặt của Tư Hướng Nhan rậm rạp xuống, Ông Lẫm Nhiên nghẹ giọng hỏi. Bộ ngực thực sự là khó chịu chết rồi, đau đến nàng rất muốn xoa xoa.

"Tùy ý."

Tư Hướng Nhan nói xong, liền tựa ở trên vị trí nhắm mắt dưỡng thần không hề nhìn Ông Lẫm Nhiên nữa. Cô vốn cho là mình làm như không thấy thì được rồi, lại không nghĩ rằng đối phương lại thật sự không biết xấu hổ ở trên xe làm loại chuyện đó, còn phát ra một ít thanh âm kỳ quái. Thấy tài xế phía trước tựa hồ vẫn chưa phát hiện, Tư Hướng Nhan cau mày, đưa tay sờ súng giấu giữa eo, cuối cùng lại bất đắc dĩ thu hồi tay lại.

"Đại tiểu thư, đến rồi." Qua hồi lâu, chiếc xe cuối cùng đến buổi đấu giá tối nay, Tư Hướng Nhan không để ý Ông Lẫm Nhiên, bước nhanh đi xuống xe, hướng về đại sảnh của khách sạn mà đi. Nhưng còn không đợi cô đi ra mấy bước, Ông Lẫm Nhiên liền đuổi theo, còn thân mật khoác lấy cánh tay của mình. Bị nàng đụng vào, Tư Hướng Nhan cảm thấy đặc biệt khó chịu, nhấc tay liền đẩy nàng ra.

"Em biết đại tỷ không thích cùng tiếp xúc với người khác, chỉ là hai người chúng ta đơn độc đi vào cũng không phải rất đẹp lắm. Chị nhẫn nại một chút, có được hay không?" Ông Lẫm Nhiên nói như vậy, một lần nữa kéo lấy Tư Hướng Nhan. Thấy gò má mang theo nụ cười của nàng, Tư Hướng Nhan không hề từ chối, hơi nhếch miệng. Cô chưa từng gặp qua người dám cãi lời mình như thế, như lần đầu tiên gặp mặt cho mình cảm giác giống vậy, Ông Lẫm Nhiên rất thú vị. Nếu như không đáng ghét như vậy, có thể sẽ càng tốt hơn.

"Đại tỷ, không biết có người từng nói với chị một chuyện hay không."

"Ừm." Đi Hướng về hội trường, nghe được Ông Lẫm Nhiên bỗng nhiên mở miệng, Tư Hướng Nhan cũng không hiếu kỳ, chỉ là ừm một tiếng coi như đáp lại.

"Dáng vẻ chị cười thật rất đẹp, khiến người ta muốn trả giá tất cả để bảo vệ nụ cười này. Không biết em có may mắn trờ thành người này hay không."

Hết chương 10:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.