Tư Hướng Nhan không phải người dễ say, nhưng hôm nay lại ngủ trầm ổn khác thường, nếu không cũng sẽ không bị Ông Lẫm Nhiên từ bệ cửa sổ mang đến trên giường mà hồn nhiên không biết. Kéo cửa sổ màu trắng lại nhưng ko kéo màn, khiến cho ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào. Đứng ở bên giường, Ông Lẫm Nhiên nhìn Tư Hướng Nhan nằm ở trên giường ngủ yên, cảm thấy chính mình thì giống như một kẻ trộm rình mò bảo vậy, lại sợ khó áp chế hưng phấn và khẩn trương.
"Nhan Nhan, em động tay đây." Ông Lẫm Nhiên nhẹ giọng nói, tuy biết Tư Hướng Nhan nghe không được, lại là giả thành dáng vẻ đối phương đồng ý. Nàng nhẹ nhàng leo lên giường, nghĩ đến đây là cái giường Tư Hướng Nhan luôn ngủ, thì cảm thấy đầu gối mềm nhũn xuống. Ga giường là màu vàng kim có chứa khí chất phục cổ, bên trên còn hoa văn điêu khắc tinh xảo mà tỉ mỉ. Đánh giá một lát, tay của Ông Lẫm Nhiên run run có chút phát tê, nhẹ nhàng xoa lên cái cổ của Tư Hướng Nhan.
Da thịt trơn mà nhẵn nhụi trong đó, giống như em bé vừa mới sinh ra, để người ta yêu thích không buông tay. Chỉ là sờ một chút, Ông Lẫm Nhiên thì cảm thấy thân thể của chính mình đều nóng lên. Đó là khô nóng từ trong người tràn ra ngoài, để nàng không kìm chế được kẹp chặt hai chân, cưỡng chế xuống phản ứng sinh lý của xao động. “Nhan Nhan...đừng gấp nha, lập tức thì tốt thôi, lập tức thì sẽ không khó chịu."
Cũng không biết câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-tu-ta-tu-duong/2643257/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.