Đưa Tư Hướng Nhan đi rồi, toàn bộ biệt thự Tư gia trở nên đặc biệt yên tĩnh, bọn cận vệ vội vàng lười biếng, mà người làm cũng quét dọn qua căn phòng sau đó trở về phòng nghỉ ngơi. Gian phòng của Ông Lẫm Nhiên chính là cái nàng vừa bắt đầu ngủ nhờ, Tư Hướng Nhan không có gọi người thu thập, còn duy trì bộ dạng ngày hôm qua rời đi. Đem hành lý mang đến từng cái mang vào, rồi đem căn phòng quét dọn một phen. Nhìn theo đỉnh nhà trắng toát, Ông Lẫm Nhiên bỗng nhiên có loại cảm giác thuộc về không nói ra được.
Ở trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chính mình có ngày tiếp xúc với Tư Hướng Nhan khoảng cách gần như vậy, nhiều nhất chính là dáng vẻ ở qua báo chí nhìn thấy, nghe thấy báo cáo không thiết thực trên tin tức đối với cô. Nghĩ đến vừa rồi người kia xem thường đối với tỏ tình của mình, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại liền trực tiếp đẩy cửa rời khỏi, Ông Lẫm Nhiên có chút thất vọng trầm xuống con mắt, chỉ chán nản một chút thì lại lên tinh thần.
Ưu điểm của nàng nhiều như vậy, chỉ cần sớm chiều ở chung, Nhan Nhan một ngày nào đó sẽ phát hiện cái tốt của mình, sau đó lựa chọn sống chung với mình. Nghĩ tới đây, Ông Lẫm Nhiên vội vàng ngồi dậy đứng ở trước gương, từ bên trong tủ quần áo chọn bộ áo ngắn màu trắng, lại cầm lấy một cái váy ngắn đổi lên. Nhìn chính mình hoàn mỹ trong gương, Ông Lẫm Nhiên cười cười, ra ngoài hướng về nhà bếp mà đi.
Tư Hướng Nhan trước khi ra cửa đã thông báo người làm đêm nay không cần chuẩn bị bữa tối, nhưng Ông Lẫm Nhiên biết, đối mặt nam nhân buồn nôn như Trầm Lạc kia, Nhan Nhan có thể ăn được đồ mới là lạ. Mở ra tủ lạnh, nhìn bên trong đầy đủ mọi thứ nguyên liệu nấu ăn, Ông Lẫm Nhiên cười lấy đem ống tay áo cuốn lại, lại dùng dây đem tóc dài cột xong. Bắt đầu chuẩn bị cái gọi là bữa tối tình yêu của nàng.
Tuy mang theo một gương mặt hại nước hại dân bất an với nhà bếp, nhưng Ông Lẫm Nhiên đối với trù nghệ của mình từ trước đến giờ là phi thường tự tin. Nàng từ lúc còn rất nhỏ thì bắt đầu học tự mình làm cơm, sau đó sau khi nổi lên loại tâm tư kia đối với Tư Hướng Nhan, thì càng thêm nghiêm túc nghiên cứu trù nghệ. Nàng dùng kỹ thuật cắt rau thành thục đem từng con từng con tôm bốc đi đầu để vào trong nồi, quay đầu lại thành thục đem cải xanh cắt thành sợi nhỏ đều đều. Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng gương mặt giật mình của Tư Hướng Nhan trở về thấy được những thức ăn này, Ông Lẫm Nhiên thì cười càng ngày càng vui vẻ.
Qua hơn một giờ, một bàn món ăn cũng đều dồn dập lên. Nhìn theo sắc trời đã biến thành đen, Ông Lẫm Nhiên thời khắc đều đang nhìn trước cửa, hi vọng Tư Hướng Nhan có thể trở về nhanh lên một chút, nhưng đợi rất lâu cũng không động tĩnh gì. Tựa ở trên ghế sofa, Ông Lẫm Nhiên đưa tay vuốt mặt ngoài mềm mại của sofa, đồng thời đánh giá tấm thảm len da cỏ lông xù bên cạnh kia.
Bờ vai của Tư Hướng Nhan đã từng bị thương, khi ngồi ở sofa đều sẽ khoác một cái thảm len. Bàn tay nhẹ nhàng đè xuống, lập tức mà đến chính là kẻ tay và toàn bộ lòng bàn tay đều tê dại rã rời. Tính chất da cỏ này thật tốt, càng trí mạng là mỗi một tấc của nó mang theo khí tức đầy tràn của Tư Hướng Nhan. Đem thảm ôm vào trong ngực, Ông Lẫm Nhiên dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, dường như nàng sờ cũng không phải thảm, mà là người thật Tư Hướng Nhan.
"Nhan Nhan....Em thật sự rất yêu chị, chị khi nào mới có thể tiếp nhận em chứ? Ân... Thật thoải mái....đừng dừng...." Nghĩ đến Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên không kìm lòng được đưa tay sờ về phía chân tâm, không ngoài dự đoán, chỉ cần là nghĩ đến Tư Hướng Nhan, chạm được đồ vật có liên quan với cô, chính mình sẽ đặc biệt rung động. Chậm rãi đem quần lót cởi đi, đem thảm len đặt ở giữa hai chân kẹp chặt, rồi ma sát tới lui.
Ông Lẫm Nhiên cảm giác mình thực sự là đói khát chết rồi, cư nhiên đối với thảm len cũng sẽ động tình.
"Cái gì? Em muốn chia tay với anh ?" nhà hàng kiểu Tây trang trí xa hoa, nam nhân kinh ngạc mà mang theo tiếng nói chuyện hoang mang đưa tới cái liếc mắt của mọi người, làm cho nữ nhân ngồi ở đối diện hắn nhíu mày. Thu được ánh mắt bất mãn của Tư Hướng Nhan, Trầm Lac không cam lòng ngồi trở lại đúng vị trí, tay nắm lấy ly nước liên tục run rẩy.
"Trầm Lạc, trước kia qua lại ngươi nên biết" Đem nhất cử nhất động của Trầm Lạc thu ở trong mắt, mặc dù dáng vẻ giờ khắc này của đối phương rất sat sút, Tư Hướng Nhan vẫn duy trì thong dong trước sau như một. Nàng uống rượu đỏ trước mặt, đôi môi tô vẽ son đỏ hơi mím, mỗi cái cử động đều câu hồn phách người. Trầm Lạc lại làm sao không hiểu, từ khi vừa vừa bắt đầu qua lại, Tư Hướng Nhan thì không có xem hắn là bạn trai mà đối xử, chính mình ở trong lòng cô chẳng qua là sủng vật tiêu khiển thời gian, tùy ý bị cô kêu đến kêu đi, mà chính mình thậm chí ngay cả tay của nữ nhân này đều không có nắm qua.
Kỳ thực Trầm Lạc đã sớm mệt mỏi loại hình thức ở chung nữ cao nam thấp này rồi, nhưng Tư Hướng Nhan quá đẹp, lại quá mức mê người, vì có thể đứng ở bên người nữ nhân này, chính mình từ bỏ tôn nghiêm, dùng các loại tâm tư muốn lấy lòng cô, có được cơ hội cùng cô thân mật, nhưng cuối cùng, lại chỉ chờ đến kết cục thối nát này. Không cần nói chính mình, chỉ sợ thay đổi bất cứ người nào cũng sẽ không vui vẻ.
"Hướng Nhan, anh biết anh có rất nhiều chỗ làm không tốt, nhưng anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội nữa! anh cái gì cũng có thể nghe lời em, chuyện em không thích anh cũng chắc chắn sẽ không đi làm, anh không muốn chia tay, cũng tuyệt không đồng ý chia tay, anh...."
"Trầm Lạc, ngươi lại sai rồi, ta chỉ là báo cho ngươi biết chúng ta kết thúc rồi, mà không phải đang trưng cầu sự đồng ý của ngươi."
Đã nói đến nước này, Tư Hướng Nhan đã không có tâm tình gì lãng phí thời gian nữa, cô đứng dậy đi về phía cửa, cũng cảm giác được Trầm Lạc đuổi theo. Cô không quay đầu lại, vệ sĩ vẫn đợi ở một góc của nhà hàng đã có tự giác. Bọn họ đem nam nhân chật vật phía sau nhấc lên, để hắn không thể động đậy, điều này làm cho Trầm Lạc triệt để không còn lý trí, hắn ra sức đá vệ sĩ bên cạnh, hung hăng trừng Tư Hướng Nhan.
"Tư Hướng Nhan, con mẹ nó cô lại dám chơi tôi, cô được lắm, cô thực sự là khá lắm. Trầm Lạc tôi muốn nữ nhân gì không có? tôi có thêm cô không nhiều, thiếu đi cô cũng không ít!" Nghe những ô ngôn uế ngữ kia, Tư Hướng Nhan không những không giận mà còn cười, dừng lại bước chân. Cô quay đầu lại nhìn dáng vẻ chật vật của Trầm Lạc, một lần nữa đi trở về đến trước mặt hắn, dùng móng tay sơn màu đen nhẹ nhàng cạo lấy gò má của hắn. Bỗng nhiên dùng sức, liền phá vỡ khối da thịt kia.
"Câu nói này nên ta nói với ngươi mới phải." Tư Hướng Nhan nói xong, cười khinh thường, quay người rời khỏi. Nhìn xe của cô càng chạy càng xa, Trầm Lạc ngẩn người hồi lâu, lúc này mới chú ý tới tầm mắt của người chung quanh, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi, người phục vụ cũng ở lúc này đi qua, tìm hắn tính tiền.
"Tiên sinh, người vẫn không có trả tiền."
"Cút!" Nhìn gương mặt thành khẩn của người phục vụ, nhưng Trầm Lạc làm sao nhìn cũng cảm thấy hắn đang cười nhạo mình, tức giận mắng một tiếng liền đi trở lại phòng ăn, đàng hoàng tính tiền.
Bữa tối đêm nay không vui không có mang đến bất kì ảnh hưởng không tốt nào với Tư Hướng Nhan, cô chỉ có một loại cảm giác giải quyết** phiền phức. Ngồi ở trong xe, lật xem danh sách thuôc hạ đưa tới, trong danh sách đều là nam nhân có mặt mũi của trấn Đồng Hỗ, tướng mạo và gia đình của họ đều rất xuất sắc, mà mục đích giờ khắc này của Tư Hướng Nhan, chính là lựa chọn một đối tượng tiêu khiển mới cho chính mình.
Chỉ đáng tiếc, từ đầu lật tới đuôi, lại cũng không có ứng cử viên để cô hài lòng, xoa xoa hai mắt có chút mệt mỏi, Tư Hướng Nhan từ trong xe đi xuống, vừa mới đẩy ra cửa lớn Tư gia đã ngửi được từng trận mùi vị không nên có. Đó là mùi thơm thuộc về đồ ăn, để dạ dày của cô cả ngày cũng không có ăn cái gì mơ hồ nổi lên cảm giác nhỏ bé. Nhìn món ăn phía trên kia, tôm bốc vỏ ủ trà, dưa chuột cuốn, món ăn trắng đen, đều là thức ăn chay rất đơn giản, lại bày ra tinh xảo, màu sắc xinh đẹp.
Ăn quen cũng ăn chán những thức ăn đầu bếp kia làm, Tư Hướng Nhan chẳng muốn nói lên chính mình muốn ăn cái gì, cũng đã sớm quên mùi vị những món ăn thường ngày kia của mẹ Tư làm. Bây giờ thấy được món ăn chính mình thích ăn ở trước mắt, Tư Hướng Nhan nhìn về phía Ông Lẫm Nhiên đang nằm ở trên sofa, đã đoán được tất cả những thứ này là từ tay ai làm.
"Ngô, Nhan Nhan, chị trở về rồi a." Bận bịu cả ngày, lại vì vừa rồi làm một số chuyện tiêu hao thể lực, Ông Lẫm Nhiên mơ mơ màng màng từ trên ghế sofa đứng lên, giữa hai chân thậm chí còn xen lẫn phần cảm giác khác thường kia, Thấy Tư Hướng Nhan trở về, nàng liếc nhìn quần lót bị chính mình bỏ lên sofa, bây giờ mặc vào đã không kịp, chỉ có thể dùng thảm đem vải vóc nho nhỏ kia che lại.
"Ừm, đây là cô làm." Tư Hướng Nhan rất khẳng định tất cả những thứ này là từ tay Ông Lẫm Nhiên làm, ở Tư gia, ngoại trừ người này, không ai dám một mình sử dụng nhà bếp.
"Người ta biết Nhan Nhan đêm nay sẽ không ăn đồ gì, mới cố ý làm cho chị, mau tới nếm thử trù nghệ của em, em còn pha trà cho chị." Thấy Tư Hướng Nhan có chút ngạc nhiên nhìn những món ăn trên bàn kia, Ông Lẫm Nhiên biết cô là muốn ăn, bằng không cũng sẽ không đứng lâu như vậy.
Động động hai chân có chút như nhũn ra, Ông Lẫm Nhiên đem trà mình pha xong bưng ra đặt ở trước mặt Tư Hướng Nhan, lại thay cô chuẩn bị bát đũa, sau đó thì một mặt chờ mong đứng ở nơi đó chờ Tư Hướng Nhan thưởng thức món ăn.....của chính mình. Đem động tác của Ông Lẫm Nhiên nhìn ở trong mắt, Tư Hướng Nhan không có ý định từ chối, cũng là muốn biết những thức ăn này có phải là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, thế là, cô kẹp lên một con tôm lột vỏ bỏ vào trong miệng.
"Tôm lột vỏ rất tươi, mức độ cứng mềm cũng vừa đúng lúc, phối hợp mùi vị ngọt của trà Diệp Thanh, càng là đặc biệt rất ngon. Đem mỗi một món đều ăn vài miếng, Tư Hướng Nhan dùng khăn giấy lau miệng, nhìn về phía Ông Lẫm Nhiên đứng ở bên cạnh. Trên mặt nàng mang theo quầng hồng nhợt nhạt, ánh mắt nhìn mình cũng là chăm chú và sủng nịch, Tư Hướng Nhan làm sao cũng không nghĩ đến sẽ từ trong mắt Ông Lẫm Nhiên đọc ra nhiều tình cảm như vậy, trong lúc nhất thời càng là ngẩn người tại đó, đã quên bước kế tiếp nên làm phản ứng gì.
"Nhan Nhan cảm thấy ăn ngon không?" Thấy Tư Hướng Nhan né tránh nhìn chăm chú của chính mình, Ông Lẫm Nhiên có chút thất vọng, nàng nghẹ giọng hỏi, chỉ sợ nghe được đối phương đưa ra câu trả lời không hài lòng.
"Tạm được, phải nhớ xưng hô cô nên nói." Bị Ông Lẫm Nhiên thân mật kêu như vậy, Tư Hướng Nhan cảm thấy đặc biệt không dễ chịu. Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên cuốn lên gió to, còn kèm theo từng trận chớp nhoáng, Ông Lẫm Nhiên liếc nhìn không khí muốn mưa, vội vàng đi đến hướng trong sân.
"Đại tỷ, quần áo của người ta còn phơi ở bên ngoài, em đi lấy." Tuy trong lòng đối với câu trả lời qua loa như vậy của Tư Hướng Nhan không bất mãn, Ông Lẫm Nhiên vẫn là phải đi thu quần áo trước. Nhìn theo dáng vẻ sốt ruột của nàng, Tư Hướng Nhan cảm thấy có mấy phần buồn cười. Cô ngồi vào bên cạnh sofa, theo bản năng đi lấy thảm len của chính mình, lại phát hiện trên thảm vốn nên sạch sẽ ngăn nắp hiện đầy vật chất dinh dính trơn trợt, như là nước, rồi lại không phải.
Nghĩ đến Ông Lẫm Nhiên vừa rồi nằm ở nơi này, Tư Hướng Nhan nhíu mày muốn hỏi nàng xảy ra chuyện gì, nhưng mà, thông qua cửa sổ thủy tinh sát đất, cô nhìn theo bóng lưng của Ông Lẫm Nhiên, từng trận gió to đem váy ngắn của nàng thổi bay, đập vào mi mắt cũng không phải vải vóc màu sắc khiêu gợi gì, mà là hai viên trắng toát, cái mông giống như mì vắt. Thấy được một màn như thế, sắc mặt của Tư Hướng Nhan u ám xuống, cô buông ra tay cầm lấy thảm len, đem quần lót ren màu đen quấn ở trên cổ tay lấy xuống, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Đại tỷ, làm sao vậy?" Lúc này, Ông Lẫm Nhiên thu cẩn thận quần áo trở về, thấy dáng dấp Tư Hướng Nhan thất thần, nghi hoặc nói. Thì ở lúc này, vật thể Tư Hướng Nhan đặt ở bên cạnh sofa gây nên sự chú ý của nàng, cái kia, không phải là của chính mình....
"Lần sau trở về phòng của cô làm chuyện này." Tư Hướng Nhan bỏ xuống một câu nói này liền quay người lên lầu, dọc theo đường đi đều nhíu chặt mày. Cô không nên bị biểu hiện giả dối của Ông Lẫm Nhiên nấu ăn lừa dối, nữ nhân này vẫn không biết liêm sỉ, yêu thích tùy ý động dục, không chỉ ở trên sofa làm loại chuyện đó, còn đem thảm len của mình làm dơ.
Thấy Tư Hướng Nhan lên lầu, Ông Lẫm Nhiên ủy khuất mân mê miệng. Cảm giác bỗng nhiên đến nàng có biện pháp gì, mỗi lần nghĩ đến Nhan Nhan đều đến phòng giải quyết đây…Nghĩ như thế, Ông Lẫm Nhiên đi tới bên sofa đem thảm len và quần lót ôm vào trong ngực, bỗng nhiên ngây ngẩn.
"Quần lót này, vừa rồi Nhan Nhan dùng tay chạm qua đó."
Hết chương 18:
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực, phần cuối phần cuối, quần lót này là Nhan Nhan dùng tay chạm qua! Người ta muốn nhanh chóng mặc vào tự mình*, thì có loại cảm giác Nhan Nhan đang cưỡng gian mình đó!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]