Chương trước
Chương sau
“Ông tỷ, mau đến điểm hàng?" Nhìn như bên trong xưởng gia công thông thường, lại là một trong cứ điểm bí mật của Tư gia dùng để ẩn giấu "Hàng hóa" Sáng sớm hôm nay, Ông Lẫm Nhiên được Tư Hướng Nhan phái qua đây kiểm kê một ít hàng giao dịch gần đây cần, thấy những tiểu đệ kia nhìn chính mình dồn dập cung kính cúi đầu khom lưng, còn đưa thuốc cho nàng, Ông Lẫm Nhiên từng cái cười đáp lại, trong lòng đắc ý quả thực muốn bay đến bầu trời.

  

Từ sau khi trở thành vệ sĩ cận thân của Tư Hướng Nhan, địa vị của Ông Lẫm Nhiên ở Tư gia có thể nói là nhảy một cái mấy tầng, thăng lên không ít. Lúc trước khi làm quản sự quán rượu, nàng nhớ được mấy tiểu đệ này chỉ sẽ liếc mắt điểu cáng nhìn mình, bây giờ địa vị lên rồi, cả xưng hô từ tiểu Ông thành Ông tỷ. Thế nhưng, xưng hô nàng càng muốn kỳ thực là vợ bà chủ. Bà chủ là Nhan Nhan, chính mình là nữ nhân của Nhan Nhan, xưng hô này quả thực không thể càng tốt đẹp.

“Đại tỷ để ta trước khi xuất hàng kiểm tra một chút, để tránh khỏi loạn ra cái gì, các ngươi tiếp tục làm việc, bản thân ta nhìn thì được rồi” Ông Lẫm Nhiên vừa nói, lần lượt từng cái đánh giá kệ hàng trong kho. Trong đó có độc phẩm loại mới, cũng có dụng cụ súng ống, cùng với một số dược phẩm cấm. Nhìn theo hàng hóa rực rỡ muôn màu này, Ông Lẫm Nhiên cau mày, bổng nhiên lo lắng lên.

Hắc đạo hiện tại luôn có một chút quy tắc bất thành văn, bất luận là gia tộc cường đại hay là gia tộc nhỏ yếu, luôn sẽ tìm thân phận bạch đạo để che giấu cho mình, để tránh chọc đến phiền phức không cần thiết. Nhưng mà, Tư gia lại là đi theo con đường hoàn toàn trái ngược lại với những gia tộc khác. Tư gia không có liên quan đến bất kỳ ranh giới màu trắng nào, từ lập nghiệp đến phát triển, lại tới huy hoàng bây giờ, Tư gia hướng đến là một con đường đi đến hắc đạo, ngoại trừ hắc đạo, căn bản không có chi nhánh khác.

  

Ông Lẫm Nhiên khâm phục sự quyết đoán của Tư Hướng Nhan, thán phục với thực lực cường hãn của Tư gia, rồi lại không thể không lo lắng thay Tư Hướng Nhan. Thân là một cảnh sát, tuy Ông Lẫm Nhiên sớm thì quên đi cảm giác làm cảnh sát là cái gì, nhưng thân phận của nàng từ đầu đến cuối vẫn đặt ở nơi đó. Lực lượng cảnh sát vẫn coi Tư gia là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhiều năm qua luôn luôn ham muốn diệt trừ Tư gia mà yên tâm.

  

Nếu không phải vẫn không tìm được chứng cứ, mà sau lưng Tư gia lại có thế lực mạnh mẽ đang chống đỡ, làm cho bạch đạo hắc đạo đều không thể lay động, chỉ sợ lực lượng cảnh sát đã sớm sẽ dùng thủ đoạn cứng ngắc đem Tư Hướng Nhan truy nã quy án. Lúc trước, lực lượng cảnh sát lựa chọn nằm vùng lẻn vào Tư gia, toàn bộ người của cục cảnh sát đều đem nhiệm vụ này coi là việc xấu một đi không trở lại, nhưng đối với Ông Lẫm Nhiên mà nói, lại là cơ hội quan trọng nhất trong đời.

  

Nàng si luyến Tư Hướng Nhan, lấy một giới tính của nữ nhân, lại là cảnh sát. Nàng không ngại dùng thân phận nằm vùng tới gần, cũng không sợ sau khi bị phát hiện phải chịu đựng cái gì, nàng chỉ biết, chính mình muốn tiếp cận Tư Hướng Nhan, mà nằm vùng là cơ hội duy nhất. Bây giờ, mục đích của nàng đạt thành rồi, lại không có yên tâm, trái lại thời khắc đều phải lo lắng đề phòng

  

  

Ông Lẫm Nhiên ngược lại không phải sợ thân phận của mình bị phát hiện, mà là sợ Tư Hướng Nhan vì đi hắc đạo mà gặp nguy hiểm. Ở trong thế giới của Ông Lẫm Nhiên, cảnh sát cái gì, đạo đức cái gì, chính nghĩa cái gì toàn bộ đều là mông chó, trong lòng của nàng chỉ có Tư Hướng Nhan, Tư Hướng Nhan muốn giết người nàng thì đưa dao, Tư Hướng Nhan muốn phóng hỏa nàng thì châm dầu. Đối với nhiệm vụ nằm vùng, đi chết đi.

  

  

“Ông tỷ, nơi đó có lượng hàng tựa hồ có chút vấn đề, chị đến xem một chút” Ngay ở thời khắc Ông Lẫm Nhiên suy nghĩ lung tung, một thanh âm quen thuộc kêu lại dòng suy nghĩ của nàng. Nhìn người kia bỏ đi quần áo của người giao hàng, ngược lại mặc vào một thân đồ làm màu xanh của gia công thịt lợn, khóe miệng Ông Lẫm Nhiên co giật, bất đắc dĩ đã có chút không nói gì. Cộng tác này của chính mình, vẫn thật là.... Ở khắp mọi nơi.

  

"Ngươi làm sao sẽ xuất hiện ở đây" Làm bộ kiểm tra hàng hóa, Ông Lẫm Nhiên mở ra cái nắp của thùng gỗ, thấp giọng hỏi. Tên ngu ngốc này, chẳng lẽ không biết nơi này cơ sở ngầm đông đảo, bất cứ lúc nào cũng sẽ bại lộ thân phận sao? Chính hắn bại lộ cũng bỏ đi, nếu như dám liên lụy đến mình bị Nhan Nhan nhìn thấu, vậy không phải chuyện thú vị gì.



  

“Ông cảnh quan, tôi sợ tôi một khoảng thời gian không xuất hiện, cô thì quên chính mình là ai, cần phải chấp hành nhiệm vụ gì. Tôi từng nghe nói mấy ngày Tư Hướng Nhan sẽ cùng đại lão súng ống của nước Đức gặp mặt, cô thân là bảo vệ cận thân của cô ta, chắc biết địa điểm ở đâu chứ.”

  

“Anh làm sao thì xác định tôi biết? Tôi mới đến bao lâu? Tư Hướng Nhan vẫn không phải hoàn toàn tin tưởng tôi.”

  

“Nếu như cô ta không tin tưởng cô, làm sao chọn cô làm vệ sĩ cận thân, tôi lần trước cho cô máy nghe lén cô có lắp đặt không? Mặt phía trước có máy định vị, cô chỉ cần nhấn nút mở, vị trí của Tư Hướng Nhan thì sẽ xuất hiện trong điện thoại của tôi, cô…”

  

“Máy nghe lén bị phát hiện rồi.”

“Cái gì.” Nghe thấy lời lải nhải không thôi của cộng tác, Ông Lẫm Nhiên trực tiếp đánh gãy, trên thực tế, máy nghe lén mới không phải bị phát hiện, mà là sớm thì không biết bị nàng ném đi đâu rồi.

“Sao cô có thể sơ sẩy như vậy, Ông Lẫm nhiên, cô rốt cuộc có được bồi dưỡng chuyên nghiệp không, cô!”  

  

“Nếu như anh tiếng lớn tiếng nhỏ nữa, tôi đảm bảo hai người chúng ta cũng không có biện pháp sống mà đi ra ngoài. Máy nghe lén bị phát hiện là sơ xuất của tôi, nhưng mà tôi ngược lại là nghe được vị trí lần này họ gặp mặt, chắc chính là ở một cái nhà tư nhân biệt thự trong biệt thự trong của trên núi ngoại ô phía Tây.

“Tình báo xác định không sai không?”

“Anh hỏi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tôi còn cho anh tình báo giả?” Ông Lẫm Nhiên vừa nói, có chút chột dạ di dời tầm mắt, trên thực tế, nàng chính là cho tình báo giả.

“Được, bây giờ tôi thông báo cấp trên chuẩn bị đột kích. Còn nữa, cô nằm vùng quy về nằm vùng, nhưng ít ra nên có giới hạn của chính mình, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”

  

  

“Ân, phê hóa này chắc không vấn đề, ngươi có thể mang nó đi rồi.” kết thúc bàn bạc, Ông Lẫm Nhiên thả lớn thanh âm, để người khác có thể nghe thấy lời mình, có được phê chuẩn, mấy thuộc hạ đến đem hàng hóa dời ra ngoài, Ông Lẫm Nhiên cũng chạy xe trở về Tư gia. Dọc đường đi, nàng mệt mỏi dùng tay chống lấy đầu, chỉ cảm thấy nói dối còn mệt hơn so với huấn luyện một ngày.

  

  



Bên này là người nàng yêu, bên kia lại là cảm giác ngột ngạt như hình với bóng, nghĩ đến thời điểm chính mình vừa tiến vào cục cảnh sát tựa hồ cũng mâu thuẫn như hiện tại, rất sớm lúc trước Ông Lẫm Nhiên thì biết, vì thân phận của nàng, muốn giành được lòng tin của Tư Hướng Nhan, tình yêu nồng nàn của Tư Hướng Nhan, là chuyện còn khó hơn lên trời. Cho dù nàng từ bỏ thân phận cảnh sát, phía sau còn có vô số khó khăn đang đợi nàng.

  

“Aiz…” thở dài một hơi, Ông Lẫm Nhiên lấy ra thuốc lá vừa rồi mấy thuộc hạ kia cho mình đốt lên, chầm chậm mà rút ra hoài niệm. Ông Lẫm Nhiên tự nhận không phải người tốt, nàng lúc 10 tuổi thì học hút thuốc uống rượu, sau khi học cao trung cũng không học qua đại học. Nàng tầm thường, phóng đãng, chuyện bắt gà trộm chó làm qua không ít, cho đến khi làm cảnh sát, mới bị bất đắc dĩ đem những quen thuộc này từ bỏ.

  

Hồi lâu không có bị mùi thuốc lá nhuộm dần, Ông Lẫm Nhiên dùng sức hút một hơi, đem tàn thuốc cháy hết quẳng ngoài cửa sổ. Nàng ngồi ở trong xe, còn cách của sắt Tư gia, liền thấy được Tư Hướng Nhan ngồi ở trong phòng đang xem món đồ gì. Chỉ là thấy được người này, dù cho cô cũng không có phát hiện mình, Ông Lẫm Nhiên đều sẽ có một loại cảm giác được cứu rỗi. Đó là thả lỏng từ trong lòng tràn đầy ra ngoài, để nàng tự giác bật cười.

  

"Nhan Nhan, người ta trở về rồi, những hàng kia cũng không có vấn đề gì, chị có nhớ em hay không? Có đói bụng hay không? Buổi trưa muốn ăn cái gì?" Vừa mới vào trong nhà, Ông Lẫm Nhiên liền bắt đầu hỏi cái này hỏi cái kia, tựa hồ hoàn toàn không thấy sự ghét bỏ của Tư Hướng Nhan đối với nàng. Thấy đối phương để trần chân đạp ở trên đất, dép lê bị đá rất xa ở một bên. Ông Lẫm Nhiên suy đoán, tâm tình hôm nay của Tư Hướng Nhan hẳn không phải là rất tốt.

Ở trong khoảng thời gian sớm chiều sống chung này, Ông Lẫm Nhiên càng ngày càng hiểu rõ, Tư Hướng Nhan nhìn như lạnh lùng cao ngạo, kỳ thực cũng giống với người bình thường chán ghét cô quạnh và cô độc. Cô chưa bao giờ đem tâm tình biểu hiện ở trên mặt, lại sẽ thông qua một ít động tác hoặc thái độ đối với người khác bày ra. Thì như hiện tại, tâm tình Tư Hướng Nhan không tốt sẽ đem dép đá đi, thấy mình lấy lòng đưa tới, còn dùng loại ánh mắt khinh thường kia nhìn chính mình, quả thực đáng yêu chết rồi.

"Nhan Nhan làm sao vậy?" Ông Lẫm Nhiên quỳ trên mặt đất, lấy lòng đi hỏi Tư Hướng Nhan.

"Tôi không nhớ rõ tôi có cho phép cô gọi tôi như vậy" Mặc cho Ông Lẫm Nhiên đem dép lê bọc vào trên chân của chính mình, Tư Hướng Nhan dựa vào sofa, bất mãn nói.

"Ngô, tuy Nhan Nhan không có cho phép qua, nhưng người ta chính là không kìm lòng được mà. Nếu như chị cảm thấy chịu thiệt, chị cũng có thể gọi em Nhiên Nhiên a."

Ông Lẫm Nhiên nói qua, nháy mắt một cái, cố ý cúi người xuống, lộ ra tròn trịa đầy đặn trong quần áo. Thấy nàng lại bắt đầu làm loại chuyện câu dẫn mình này, Tư Hướng Nhan mới bắt đầu còn sẽ cảm thấy phiền chán, nhưng hôm nay đúng là tập mãi thành quen. Ông Lẫm Nhiên loại nữ nhân phóng đãng này, nếu không phải làm như thế, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Chí ít ở trong mấy ngày này, Tư Hướng Nhan thính lực vô cùng tốt đã nghe qua rất nhiều lần Ông Lẫm Nhiên phát ra than nhẹ kỳ quái, tuy không muốn suy nghĩ đến địa phương kỳ quái, nhưng Tư Hướng Nhan thực sự không nghĩ ra còn có chuyện gì sẽ làm Ông Lẫm Nhiên phát ra loại âm thanh kia.

"Nhan Nhan, ngực của em đẹp mắt không? Nếu như là chị, dùng sức bóp cũng có thể."

"Tôi không có hứng thú." Tư Hướng Nhan nói qua, giơ chân đá ra hai tay Ông Lẫm Nhiên ôm lấy mắt cá chân chính mình, đứng dậy lên lầu. Cô không quay đầu lại, cho nên cũng không biết, ở sau khi cô đi rồi, Ông Lẫm Nhiên vẫn là duy trì động tác vừa rồi, hai tay che lấy gương mặt có chút ửng hồng.

"Ngô, bị Nhan Nhan đạp rồi, cảm giác thật hạnh phúc. Nhan Nhan đạp em mấy cái nữa đi, buổi trưa hôm nay người ta làm cho bảo bảo chị cơm trưa có được hay không?"

Hết chương 20:

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha, cuối cùng không nhịn được ác thú vị, chương này xem như là chương quá độ, bộ phận phần sau cao điệu ân ái, kỳ thực Nhan Nhan nhìn qua cao quý lãnh diễm, kỳ thực trong xương cũng có mấy phần tính trẻ con. Nhiên Nhiên chính là phát hiện mới có thể nói bảo bảo cơm trưa, khụ khụ... Bảo bảo cơm trưa cái gì, nghe vào thật giống rất có yêu. Tiểu Nhiên Nhiên đã ý dâm rồi lấy núm vú cao su đút Nhan Nhan ăn đồ ăn, sau đó không kiềm chế nổi đem núm vú cao su ném rồi, đem bộ ngực của mình nhích lên thay thế núm vú cao su.... Tất cả mọi người hiểu được.

Hết chương 20:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.