Chương trước
Chương sau
"Ngô...Nhan Nhan thêm một lần đi" Trước nay chưa có giấc mộng đẹp ở trong đại não lan tràn phát triển, khiến cho Ông Lẫm Nhiên không biết cảm thấy cười ra, cho đến khi phục hồi tỉnh táo. Ổ chăn ấm áp mang theo nhiệt độ và mùi vị của hai người, mà mở mắt ra thì cảm giác nhìn thấy người yêu càng để nàng cảm thấy bất khả tư nghị (không suy nghĩ bàn luận ra được) lại hạnh phúc đến không cách phản ứng

Nhìn theo Tư Hướng Nhan ngủ ở bên cạnh mình, Ông Lẫm Nhiên nhẹ nhàng xê dịch cơ thể, đem đối phương nhẹ nhàng ôm vào trong lòng. Cô ấy khi ngủ ít đi bản chất ngông nghênh của ngày thường, trái lại giống như nữ nhân bình bình thường thường thanh nhã yên tĩnh như vậy. Lông mi thon dài che phủ ở trên mi mắt của cô, tóc dài màu nâu thẫm rơi ở giữa gối, phát tán ra thanh hương nhàn nhạt.

Có lẽ là cảm giác được mình chú ý, chị ấy mở mắt nhìn mình, sau đó lại lười biếng nhắm mắt lại. Nếu đã đánh thức Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên cũng không cần tiếp tục nhịn xuống nữa. Nàng lật người đè ở trên người chị, cúi đầu hướng đến hai mảnh môi mềm làm sao cũng nếm không đủ, cẩn thận lại ôn nhu liếm láp, cắn gặm, thân mật.

"Ngô..." Vừa thức dậy thì phải bị ép chấp nhận nụ hôn nhiệt tình như thế, Tư Hướng Nhan nhịn không được phát ra một tiếng hừ nhẹ, lại cũng không dự định đẩy mèo con tham lam ở trên người ra, mà là nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, vì nàng vén ra sợi tóc. Nụ hôn của Ông Lẫm Nhiên luôn là cấp bách mà nhiệt tình, trong đó lại mang theo sự ôn nhu không dễ dàng nhận ra.

Bị nàng hôn, Tư Hướng Nhan có thể cảm nhận được tình yêu nồng hậu, là cảm giác mà con người đã từng kia cũng chưa cho cô. Được nụ hôn đẹp như vậy làm đến triệt để thức tỉnh, Tư Hướng Nhan khiêu mi nhìn theo Ông Lẫm Nhiên dù cho gương mặt không hóa trang cũng đặc biệt xinh đẹp tinh xảo, bổng nhiên cảm thấy lựa chọn của mình có lẽ thật sự rất chính xác. Bất luận từ phương diện nào mà nói, Ông Lẫm Nhiên cũng là nữ nhân không tệ.

"Nhan Nhan, Nhan Nhan, Nhan Nhan." Sau khi hôn qua, thấy Tư Hướng Nhan lại nhắm mắt, Ông Lẫm Nhiên làm nũng mà kêu, lại ngừng không được hưng phấn trong lòng dùng gò má cọ lấy bờ vai của Tư Hướng Nhan. Sau khi hai người giải quyết hiểu lầm thì thuận lý thành chương (thuận theo lý thuyết) đi chung với nhau, bản thân cuối cùng có thể quang minh chính đại hôn Tư Hướng Nhan, còn có thể vào trong phòng của chị ấy, cùng chị ấy ngủ chung một cái giường. Ngày như vậy là cuộc sống Ông Lẫm Nhiên tha thiết mơ ước, chỉ cần nghĩ đến sáng sớm mỗi ngày mở mắt ra thì có thể thấy được Tư Hướng Nhan, nàng thì vui vẻ đến cả nằm mơ cũng sẽ cười ra.

"Có chuyện thì nói." Nghe thấy Ông Lẫm Nhiên kêu mình giống như gọi hồn, Tư Hướng Nhan khép hờ mắt, nhẹ tiếng hỏi. Thanh âm thức dậy của cô hơi khàn, thản nhiên nhìn mình. Bộ dạng sau khi bị đánh thức bày ra chút thần thái hơi bất mãn hoàn toàn cực kì đáng yêu rồi, Ông Lẫm Nhiên nhìn Tư Hướng Nhan nhìn rất lâu, nhịn không được kéo dây áo của váy ngủ ra, nắm lấy tay của Tư Hướng Nhan ấn trước ngực mình.

Nơi lòng bày tay chạm là no tròn mềm mại quá mức, nhưng cái điểm chính giữa lại cương cứng dị thường. Mà cùng lúc này, đùi bị hai chân của Ông Lẫm Nhiên kẹp lấy, cảm nhận được chân tâm ẩm ướt và nóng rực của Ông Lẫm Nhiên. Tư Hướng Nhan khiêu mi nhìn Ông Lẫm Nhiên, thân là nữ nhân, cô rất rõ mấy phản ứng sinh lý này. Chỉ là không ngờ được chỉ là hôn mà thôi, Ông Lẫm Nhiên thì sẽ có cảm giác như vậy.

"Chút nữa Long Vọng phải qua." Tư Hướng Nhan vừa nói, tay lại cũng không có rời khỏi ngực của Ông Lẫm Nhiên, mà là hơi hiếu kì nhẹ nhàng xoa bóp lấy. Mắt thấy Ông Lẫm Nhiên sau khi nghe thấy được hai chữ Long Vọng lập tức trầm mặt xuống, một bộ dạng nghe được kẻ thù. Tư Hướng Nhan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngược lại cảm thấy trêu chọc Ông Lẫm Nhiên như vậy vô cùng có hứng rồi.

"Nhan Nhan luôn thích trêu chọc em, lần trước cũng vậy, người ta muốn như vậy rồi chị vẫn là không chịu cho. Vừa rồi em mơ thấy chị ở trên chiếc giường này muốn em mấy lần, sau khi tỉnh lại thì phát hiện quần lót cũng ướt rồi, chị cũng không an ủi người ta một chút sao?" Thấy hôm nay không có cách câu dẫn Tư Hướng Nhan cùng mình làm sự việc kia, Ông Lẫm Nhiên mười phần uỷ khuất nói.

Ngày đó sau hai người giải quyết hiểu lầm, vốn dĩ cũng làm đến một nữa, sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, cuối cùng cả quần áo và váy cũng cởi rồi, đáng tiếc thì trong lúc Tư Hướng Nhan muốn tiến vào, Long Vọng lại không đúng lúc xông vào. Nghĩ đến khó chịu khi đó bị ép kêu dừng lại, Ông Lẫm Nhiên bất mãn cắn lấy xương quai xanh của Tư Hướng Nhan, rất giống tiểu hổ không có được thức ăn.



"Chỉ là mấy ngày này không có thời gian mà thôi, huống hồ, lần đầu tiên của em tôi không muốn quá qua loa. Nếu như em thật sự đang đợi không kịp, có thể tự mình giải quyết." Nghe được phàn nàn của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan khơi lên khóe môi, cười nhạt nói, lại cố ý dùng đầu gối chĩa vào chân tâm của Ông Lẫm Nhiên. Nơi nhạy cảm bị chạm một cái, Ông Lẫm Nhiên run rẫy lên, nhẹ ngàng vỗ xuống vai của Tư Hướng Nhan.

Hừ, Nhan Nhan thật sự quá xấu rồi, không dập lửa còn chọc ghẹo...thật sự rất khó chịu a, rất muốn để Nhan Nhan tiến vào

"Được rồi, đứng dậy đi, em đi tắm trước đi" biết Ông Lẫm Nhiên xác thực nhẫn nhịn khó chịu, Tư Hướng Nhan nhẹ tiếng nói, hai người đều quyến luyến không nỡ xuống giường, mỗi người tách ra đi tắm. Đợi đến Ông Lẫm Nhiên tắm xong lại hóa trang xong đi ra phòng khách, Tư Hướng Nhan đã ngồi trên sofa đang uống cafe, mà Long Vọng cũng đúng lúc ngồi đối diện cô ấy.

"Tiểu Ông thức rồi a." Thấy Ông Lẫm Nhiên ra ngoài, Long Vọng cười chào hỏi, nhưng vừa cùng nàng đối mắt một cái, liền bối rối đỏ mặt tránh khỏi. Thấy được biểu tình 'tôi hiểu được' của Long Vọng, Ông Lẫm Nhiên cũng cảm thấy đặc biệt lúng túng.

"Chuyện gì sẽ để Vọng ca đích thân qua vậy? " Tuy đối với Long Vọng đánh đứt chuyện yêu yêu của mình và Tư Hướng Nhan luôn canh cánh trong lòng, nhưng anh ấy chung quy là tay trái phải của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên tự nhiên không thể đem oán niệm bày ở trên mặt.

"Ách...thực ra không phải chuyện lớn gì, tiểu Ông a, tôi bên ngoài có mấy anh em là mới đến, nghe nói cô tài năng phi thường, muốn gặp cô, cô có cần đi trò chuyện với họ không."

"Nga, được a." Ông Lẫm Nhiên rất rõ Long Vọng nói như vậy là muốn đuổi mình đi, thấy Tư Hướng Nhan không phản đối, nàng có chút mất mác xoay người qua, hướng bên ngoài đi ra.

"Nói đi." Thấy Ông Lẫm Nhiên rời khỏi, Tư Hướng Nhan lúc này mới ngẩng đầu. Cô sở dĩ không giữ Ông Lẫm Nhiên ở đây không phải hoài nghi nàng, mà là cô biết rõ, lời tiếp theo Long Vọng muốn nói cũng không thích hợp Ông Lẫm Nhiên ở đây.

"Tư tỷ, Địch Lão đối với chuyện tiểu Ông tựa hồ rất bất mãn, dường như có ý muốn cắt hàng hóa của chúng ta. Chị xem, có cần đích thân chị giải thích một chút không?"

Long Vọng thận trọng nói, cũng đang quan sát sắc mặt của Tư Hướng Nhan. Thấy sau khi cô ấy nghe qua bổng nhiên cười lên, liền cảm thấy chuyện không tốt. Đi theo bên cạnh Tư Hướng Nhan lâu rồi, Long Vọng rất rõ, khi Tư Hướng Nhan lộ ra loại nụ cười này, chính là có người phải xui xẻo rồi.

"Long Vọng, ngày đó tôi chẳng qua là ra quyết định sai lầm, nhưng cũng không đại diện tôi sẽ kiên kị người nào. Sắp xếp tốt máy bay tư nhân của tôi, ngày mai đi Ấn Độ, tôi cần muốn Địch Lão biết, dòm ngó nữ nhân của tôi, nên trả cái giá gì."



"Biết rồi, Tư tỷ."

Có được mệnh lệnh của Tư Hướng Nhan, Long Vọng cũng không chần chừ thêm nữa, mà là mang theo mấy tiểu đệ kia rời khỏi. Thấy thủ hạ từng người khi sắp đi nhìn Ông Lẫm Nhiên không xê dịch mắt, Long Vọng cau mày, cầm súng trong tay đập qua từng người, lại đạp họ mấy cái." Nói cho mấy đứa biết, trong đầu có chút điểm nước đen cho tôi, đừng nghĩ không quan trọng. Đó là nữ nhân của đại tỷ, mấy đứa thì chỉ có thể nhìn! không đúng, là nhìn cũng đừng nhìn! "

"Em có lời muốn nói." Thấy Ông Lẫm Nhiên im lặng không nói ngồi ở bên cạnh mình, Tư Hướng Nhan cũng không ngẩng đầu, mà đem thân thể dựa vào trong lòng đối phương, thấp giọng nói.

"Nếu như em hỏi, Nhan Nhan sẽ nói cho em biết sao?" Ông Lẫm Nhiên rất thích Tư Hướng Nhan thường xuyên phát ra lười biếng cùng làm nũng, tình cảm giữa nữ nhân và nữ nhân so với nam nữ càng thêm chu đáo. Nàng thích được Tư Hướng Nhan sủng, càng muốn đem cái bản thân cảm thấy tốt mang cho Tư Hướng Nhan.

"Nếu như em muốn biết, tôi thì sẽ nói cho em biết." Nghe được nhịp tim của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan không hề do dự nói. Cả bản thân cô cũng không hiểu sao cô nói ra lời yếu đuối như vậy, hoặc là vì người lắng nghe là Ông Lẫm Nhiên, trong lòng cô thì thêm một phần an ủi.

"Em muốn phân lo tất cả của chị." Lời nói của Tư Hướng Nhan để Ông Lẫm Nhiên cảm động, nàng đem người trong lòng ôm chặt, chỉ có bản thân nàng biết, Tư Hướng Nhan cho nàng tin tưởng và ỷ lại, là thứ nàng rất muốn nổ lực tranh giành.

"Ngày mai tôi đi Ấn Độ gặp Địch Lão." Tư Hướng Nhan tin chỉ số thông minh của Ông Lẫm Nhiên cũng không cần nói quá nhiều, quả nhiên, sau khi nghe qua lời của mình, Ông Lẫm Nhiên bổng nhiên nâng mặt cô lên, nhìn cô thật sâu.

"Nếu như em là người sợ loại chuyện này, em thì không có tư cách đứng ở bên cạnh chị. Đừng để ý em, làm chuyện chị muốn làm. Nhưng em muốn theo chị, đảm bảo an toàn của chị."

"Được."

Thấy được con ngươi tràn đầy lo lắng và luyến ái của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan biết, từ thời khắc bắt đầu này, tuyến phòng bị trong lòng cô đang sụp đổ, mà Ông Lẫm Nhiên chính là cây chùy lớn tàn phá cái trung tâm kia.

Hết chương 41:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.