"Ông Lẫm Nhiên, tỉnh dậy." Thanh âm quen thuộc đang vang lên bên tai, để ý thức hỗn độn bị đánh tỉnh, sờ lấy cái đầu phát đau, sau khi chạm phải cục u không nhỏ sau ót kia, Ông Lẫm Nhiên lúc này triệt để thanh tỉnh.
"Nhan Nhan, chị không sao chứ?" Thấy rõ Tư Hướng Nhan úp ở trên người mình, Ông Lẫm Nhiên bất chấp thân thể mình, vội vàng khẩn trương hỏi. Họ cũng không phải nhân viên nhảy dù chuyên nghiệp, dưới tình thế cấp bách làm ra hành động khó tránh sẽ có chút nguy hiểm. Ông Lẫm Nhiên nhớ rất rõ, trong chớp mắt sắp rơi xuống đất, là Tư Hướng Nhan ôm lấy mình, dùng cơ thể của chị ấy bảo vệ mình.
"Tôi không sao, ngược lại tình hình bây giờ không quá lạc quan." Tư Hướng Nhan vừa nói, đem Ông Lẫm Nhiên đang nằm trên đất đỡ lên, ôm lấy nàng ngồi chung một chỗ. Cô tỉnh sớm hơn đối phương, lối nghĩ vừa rồi đã hiểu rõ sự tình rồi. Phi cơ cũng không phải trước khi cất cánh bị người động tay chân, mà là sau khi cất cánh mới xảy ra sai sót, chính là nói, người muốn ép mình chết là ở trên cái phi cơ vừa rồi kia.
Không phải Long Vọng, cũng sẽ không phải Ông Lẫm Nhiên, vậy thì...ngoại trừ họ ra, thì cũng chỉ còn lại nhân viên điều khiển phi cơ và mấy thủ hạ. Nghĩ đến lúc này họ bị nhốt ở trên đảo không biết tên, không có lương thực không có nước, hơn nữa tùy lúc cũng đều gặp phải nguy hiểm bị truy kích. Cho dù tất cả của tất cả đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-tu-ta-tu-duong/2643194/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.