"Nhan Nhan, sinh nhật vui vẻ." Trong giữa mơ giữa tỉnh bị sự kêu gọi nhiệt tình kêu tỉnh, nhưng Tư Hướng Nhan lại cũng không cảm thấy tức giận, trái lại ấm lòng khác thường. Mở mắt ra nhìn theo nữ nhân nằm sấp ở trên người mình, tóc dài màu đen của em ấy rơi xuống dưới, đem dung nhan tinh xảo cười như không cười che khuất phân nữa, che giấu đồng thể không một mảnh vải che thân ở dưới chăn, da thịt trắng nõn làm nền cho hồng ngân mập mờ vừa nhạt vừa cạn, nhìn qua đúng là đặc biệt mê người.
"Qua mấy ngày mới là sinh nhật chị." Đưa tay ra ôm lấy Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan vươn tay thay nàng chỉnh lý tóc dài, đúng là lại có cảm giác buồn ngủ. Nghĩ đến hai người từ sau khi phá vỡ tầng cấm kị kia tựa hồ trở nên càng thêm thân mật khăn khít, mỗi đêm thăm dò thân thể của Ông Lẫm Nhiên để Tư Hướng Nhan từ từ yêu thích cảm giác này, càng thích mỗi ngày đều ở trong nhà sống chung với đối phương. Chỉ là, chính mình thân là người chấp quản của Tư gia, buông thả như vậy thực sự không quá tốt.
"Không sao đâu, em nợ Nhan Nhan rất nhiều chúc phúc sinh nhật, em muốn nói nhiều lần bù đắp trở lại. A. Nhan Nhan sinh nhật ngày đó, em đem chính mình đóng gói thành lễ vật tặng cho chị có được không?" Ông Lẫm Nhiên vừa nói, kéo tay của Tư Hướng Nhan qua nhẹ nhàng ấn ở trước ngực mình, người sau nhạy bén nhận ra được biến hóa của thân thể nàng, cho nên cũng không hoạt động, chỉ là đem tay đặt ở chỗ đó, cảm nhận viên mềm mại kia từ từ bành trướng.
"Lại muốn rồi?" Đem*trong mắt Ông Lẫm Nhiên thu vào đáy lòng, Tư Hướng Nhan nhẹ nhàng thu nạp lòng bàn tay, đồng thời đem đầu gối cong lên trực tiếp đẩy ở nơi sâu chân tâm của đối phương, cảm nhận được trong đó nóng bỏng quá mức, liền biết con mèo nhỏ ham ăn nào đó lại là động tình rồi.
"Ân...tuy muốn, nhưng Nhan Nhan chút nữa không phải ra ngoài sao? không sao đâu...ngô...tối nay cho em thì được rồi."
Tuy thân thể bị Tư Hướng Nhan châm ngòi khơi lửa, Ông Lẫm Nhiên vẫn là còn có lý trí, nàng đứt quãng nói ra, dùng sức ở đầu gối của Tư Hướng Nhan cọ lên mấy cái, tuy không đủ làm tắt lửa, nhưng công hiệu an ủi lại vẫn có. Ông Lẫm Nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, sức thu hút của Tư Hướng Nhan đối với mình luôn lớn như vậy nên làm sao, nếu như hai người ở bên ngoài chính mình muốn lại còn phải chịu đựng chắc rất khó chịu chứ?
Đợi đến hai người sến đủ rồi cũng thu dọn tắm rửa xong, thời gian cách cuộc hẹn cũng còn lại trống rỗng bao nhiêu, đem áo gió chống lạnh mặc lên, Tư Hướng Nhan đứng ở trước cửa, lặng lẽ đợi Ông Lẫm Nhiên từ trên lầu xuống. Vì là trường hợp tham dự chính thức. Tư gia yêu cầu là mặc chính trang, thấy con người kia luôn thích mặc quần mặc một bộ tây trang màu đen đi xuống, Tư Hướng Nhan cũng không muốn thừa nhận, Ông Lẫm Nhiên mặc như vậy cũng rất đẹp.
Nghiêm khắc mà nói, Ông Lẫm Nhiên cũng không phải là loại người nhìn tới thì rất tương đối cứng nhắc, ngoại mạo (bên ngoài) của em ấy quá mức hấp dẫn phô trương để sức chú ý của em ấy không cách không thu hút người khác, cho dù là để tóc dài màu đen bình thường nhất cũng khó mà che giấu tư thái dụ hoặc giữa đầu chân mày. Vốn là tây trang nghiêm ngặt mặc ở trên người em ấy, để em ấy khó có được thiếu đi một chút mùi vị câu người, lại nhiều thêm mấy phần tiết chế của chế phục mê hoặc. Nhìn theo áo sơ mi màu đen bên trong mở rộng đến giữa ngực, Tư Hướng Nhan bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lấy ra cà vạt màu lục bảo sớm thì chuẩn bị xong, đi đến trước người em ấy.
"Lúc trước vì em mà mua, hôm nay có cơ hội lấy ra, muốn chị giúp em đeo lên không?" Tư Hướng Nhan cười nói ra, lại cũng không đợi Ông Lẫm Nhiên trả lời, mà là trực tiếp đưa tay ra vòng qua cổ của nàng, đem cà vạt kia buộc ở cổ của nàng. Hai người lúc này dựa rất gần, cũng có thể ngửi được mùi vị trên người của đối phương, Ông Lẫm Nhiên hưởng thụ nhắm mắt lại, mặc cho bàn tay thanh tú quanh quẫn ở giữa cổ nàng, được chị ấy nắm lấy tay, hai người cùng nhau ngồi lên xe.
"Nhan Nhan hôm nay muốn gặp người nào?" Thấy chiếc xe ở một khu dân cư hẻo lánh dừng lại, Ông Lẫm Nhiên hiếu kì hỏi.
"Hắn là bạn cũ của ba chị, luôn đều rất ủng hộ chị, hắn gần đây trở về trấn Đồng Hỗ, chị cần phải cùng hắn gặp mặt. Hắn có thói quen, cũng không thích gặp quá nhiều người, em dẫn theo họ ở dưới lầu đợi chị thì được rồi."
"Ân."
Mắt tiễn Tư Hướng Nhan lên lầu, Ông Lẫm Nhiên liền thu lại nụ cười trên mặt, chuyển biến thành một bộ dáng nghiêm túc, tiểu đệ xung quanh thấy được tốc độ thay đổi mặt của nàng, lập tức cũng không dám nhiều chuyện điểm quan hệ ai nấy đều biết kia của nàng và Tư Hướng Nhan, vội vã ở trước cửa đứng tốt, đợi Tư Hướng Nhan xuống.
Giống như trong dự liệu, thời gian Tư Hướng Nhan lên không lâu, cộng với ở chung với nhau cũng không quá nửa tiếng.Thấy gương mặt cô hơi có trầm trọng đi xuống, Ông Lẫm Nhiên không có hỏi gì, chỉ là liếc thấy từ sau hậu viện chạy ra chiếc Land Rover màu đen. Không nói không rành ôm lấy Tư Hướng Nhan. "Nhan Nhan, chúng ta đi siêu thị mua đồ, tối nay em cho chị * tâm bữa tối có được không?"
"Nga? em muốn làm cái gì?" Sắc mặt của Tư Hướng Nhan sau khi nghe qua lời của Ông Lẫm Nhiên hơi chuyển tốt, cô khiêu mi hỏi, tựa hồ cũng không thích loại tư thái yếu thế bị ôm này, sửa thành vuốt ve gò má của Ông Lẫm Nhiên, như tuyên thị chủ quyền của mình.
"Nhan Nhan muốn ăn cái gì thì làm cái đó, cho dù chị muốn ăn em, cũng không phải không thể" giữa lời nói, Ông Lẫm Nhiên đã nhích qua, lúc này cánh môi của hai người cách nhau không đến một li. Nhìn thấy sự chuyên chú quá mức trong mắt người yêu, Tư Hướng Nhan phất phất tay để mấy thuộc hạ kia rời khỏi truớc, thuận thể đem Ông Lẫm Nhiên đè ở trên xe.
"Chị muốn hôn em." Tư Hướng Nhan cũng biết hành vi lúc này của chính mình có quá không hợp lý, nhưng dụ hoặc của Ông Lẫm Nhiên cho cô hiển nhiên càng kịch liệt hơn cô tưởng tượng.
"Em là người của chị, chị muốn thế nào đều được." Thoại âm của Ông Lẫm Nhiên rơi xuống, môi răng đã bị Tư Hướng Nhan phong kín, hai người kịch liệt ôm nhau triền miên hôn nhau, Ông Lẫm Nhiên vẫn là lần đầu cảm nhận được Tư Hướng Nhan lúc này nhiệt tình khác thường, cơ hồ muốn đem cả cơ thể của nàng hòa tan đi.
"Nhan Nhan...chúng ta trước tiên đi mua đồ, đợi buổi tối về nhà cho chị ăn no."
"Ân." Phát giác thân thể của Ông Lẫm Nhiên mềm đến không xong, Tư Hướng Nhan cũng biết hôn nữa chỉ sợ sẽ khó khống chế, hai người luyến luyến không nỡ phân ra lên xe, chạy đến siêu thị lớn gần Tư gia nhất, Tư Hướng Nhan nhớ được, chuyện này vẫn là sau khi ba mẹ cô rời khỏi, cô lần đầu bước vào loại địa phương tràn đầy không khí gia đình này.
"Nhan Nhan, chị thích ăn món tây hay là món thường này vậy?" Đẩy lấy chiếc xe mini nhỏ bé, Ông Lẫm Nhiên nghiêng đầu hỏi Tư Hướng Nhan, lại phát hiện người sau đang phát ngẩng, bị người yêu phớt lờ cảm thụ để Ông Lẫm Nhiên bất mãn bĩu môi, lớn gan vỗ xuống đầu của Tư Hướng Nhan, mới để đối phương phục hồi tinh thần.
"Ân? em nói cái gì?"
"Nhan Nhan cùng em ra ngoài còn đang nghĩ người khác, thật sự là để người đau lòng đó. Người ta hỏi chị tối nay chị muốn ăn cái gì, là thường ngày hay là món tây đó?"
"Món thường ngày thì được rồi."
"Nga, vậy Nhan Nhan vừa rồi chị nghĩ cái gì? "Ông Lẫm Nhiên vẫn là để ý Tư Hướng Nhan vừa rồi xuất thần, hẹp hòi hỏi ra.
"Không có gì, chỉ là từ sau khi ba mẹ chị rời khỏi, chị thích cũng không có đến đây nữa. Lúc trước người chị thích, cũng không phải người biết đến siêu thị" đây là lần đầu tiên Tư Hướng Nhan chủ động nhắc đến quá khứ của cô, và cái người cô thích. Chú ý Tư Hướng Nhan lâu như vậy, kỳ thực Ông Lẫm Nhiên sớm thì biết Tư Hướng Nhan có qua người yêu thật sự, lại chưa từng hỏi qua. Hôm nay đối phương chủ động nhắc đến, nghi vấn trong lòng nàng cũng thoát ra theo.
"Người lúc truớc Nhan Nhan thích là thế nào?" Ông Lẫm Nhiên thận trọng hỏi, tận lực không để vấn đề của mình ảnh hưởng tâm trạng của Tư Hướng Nhan.
"Qua rất lâu rồi, chị sớm quên hắn thế nào rồi, hoặc giả nói chị trước giờ chưa có thấy được hắn chân chính, không đề cặp cũng bỏ đi. Nhưng mà, chị ngược lại là rất muốn biết, tại sao em thích chị." Tư Hướng Nhan hiển nhiên không muốn nói nhiều, trái lại đem vấn đề hỏi ngược lại Ông Lẫm Nhiên.
"Ngô, thì ra Nhan Nhan cũng sẽ hiếu kì em làm sao thích chị à? Kỳ thực, người ta từ khi rất lâu thì thích chị rồi a, tuyệt đối so với chị tưởng tượng còn sớm hơn. Tình yêu đầu tiên, nụ hôn đầu, đêm đầu tiên của em đều là chị, sau này cũng chỉ có chị" Ông Lẫm Nhiên bắt đầu thì nói rất nghiêm túc, để Tư Hướng Nhan tìm không được một chút cảm giác chơi đùa. Nhìn theo con ngươi chuyên chú của nàng, Tư Hướng Nhan bổng nhiên cảm thấy, có thể gặp được một người như vậy, thật sự rất tốt đẹp.
"Nụ hôn đầu của em thật sự là chị? nhưng chị nhớ được, lúc trước em ở trong quán bar của Chung Cẩn Lan tựa hồ cùng không ít người có giao tình." Tư Hướng Nhan vừa nói hơi nhíu mày, cô luôn nhớ được chuyện trước khi Ông Lẫm Nhiên gặp được mình, nghĩ đến con người này ở quán bar mỗi ngày cùng nữ nhân muôn hình muôn vẻ nói chuyện thì cảm thấy đặc biệt không thoải mái.
"Đâu có, Nhan Nhan đừng hoài nghi em, nụ hôn đầu của em là luôn vì chị giữ lại, mới không có cho người lung ta lung tung." Ông Lẫm Nhiên thấy Tư Hướng Nhan uống giấm ( ghen),vội vàng lấy lòng nói ra, lại thuận tay đem chai giấm bỏ vào trong xe đẩy. Đem hành động này của nàng thu vào trong mắt, Tư Hướng Nhan ngưỡng đầu đi về trước, đem tất cả bất mãn viết trên mặt, bộ dáng nhỏ ngạo kiều kia đáng yêu cực kì rồi.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan, chị đừng đi mà."
"Cách chị xa một chút, đừng dính lấy." Tư Hướng Nhan vừa nói, bóp lấy mặt của Ông Lẫm Nhiên đem nàng vặn đến một bên khác. Đối thoại vừa rồi để Tư Hướng Nhan nhớ đến một chút hồi ức không vui, và không liên quan cái người trước kia, mà là một chuyện cực kì bé nhỏ khác. Tư Hướng Nhan nhớ được, nụ hôn đầu của mình cho không phải Ông Lẫm Nhiên cũng không phải nam nhân cô từng thích, mà là một người cả tên cô cũng không biết.
Khi đó Tư Hướng Nhan còn nhỏ, ba Tư vì rèn luyện cô mà không có lựa chọn trường học tư nhân, trái lại đem cô đưa vào trong trường công lập nhỏ rất thông thường, vào lớp rất bình thường. Khi vừa vào Tư Hướng Nhan liền cảm thấy chính mình cùng bầu không khí của lớp không hợp nhau, cũng không làm sao cùng bạn học trong lớp nói chuyện, chỉ có một người khác nguyện ý tìm cô, lại để cô đặc biệt chán ghét.
Cô đã quên cậu nhóc kia là như thế nào, chỉ nhớ được đối phương rất ốm rất nhỏ, hoàn toàn không có bộ dạng của nam sinh, mặc quần áo bẩn thỉu, tính cách cũng rất kì quái, để ngươi không muốn đến gần. Tư Hướng Nhan nhớ được người đó luôn đi theo mình lúc tan học, còn đem một chút đồ kì kì lạ lạ nhét ở trong học bàn mình, để Tư Hướng Nhan nhiều lần nổi lên ý niệm chuyển trường, mà hai người duy nhất lần đầu thân mật qua lại chính là chính mình bị hôn mê bắt đi, mà cậu nhóc kia cũng bị liên lụy đến.
Khi đó Tư Hướng Nhan mơ mơ hồ hồ căn bản không rõ tình hình, khi tỉnh táo lại thì phát hiện cậu nhóc kia nằm sấp ở trên người mình hôn lên môi của mình, khi đó Tư Hướng Nhan trẻ tuổi vốn dĩ không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sợ hãi cũng ghê tởm đến hỏng rồi, liền oa một tiếng khóc ra, rất nhanh thì được bảo tiêu trong nhà cứu đi, cũng chuyển đi trường học khác. Thậm chí sau đó cậu nhóc kia như thế nào, cô lười nghĩ đến.
"Nhan Nhan, chị lại đang ở bên cạnh người ta xuất thần, chị như vậy sẽ để em rất không vui nga." Thấy Tư Hướng Nhan lại bắt đầu phát ngẩng, Ông Lẫm Nhiên từ phía sau ôm lấy cô, thân mật đem đầu dựa ở trên vai cô. Hai người đều là cao gầy xuất chúng đặc biệt, khi vào siêu thị thì thu hút không ít ánh mắt, bây giờ làm ra hành động này, thậm chí không ít người đều dừng lại nhìn họ.
"Ông Lẫm Nhiên, em như vậy sẽ rất muốn để chị tiếp cận em, mà em nên biết, chị sẽ không kiềm chế cách nghĩ của mình." Cảm thấy nhiệt khí của Ông Lẫm Nhiên thở ra thổi ở giữa cổ mình, Tư Hướng Nhan thấp giọng nói. Đồng thời cùng Ông Lẫm Nhiên càng ngày càng thân mật, cô phát hiện sức kháng cự của chính mình đối với con người này càng ngày càng thấp, mỗi một lần ánh mắt đối nhau, nhìn thấy sự chuyên chú trong mắt nàng đối với chính mình, thì giống như động đen, để Tư Hướng Nhan tuyệt đến chính mình sẽ bị hút vào.
"Không sao a, Nhan Nhan không cần để ý điểm này, em từng nói, bất luận ở chỗ nào, em mặc chị xử trí."
"Yêu tinh." Nhìn theo tằm mắt câu người của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan cười nói ra, liền chuyển thân đem nàng bồng lên, vừa hướng cửa siêu thị đi, vừa cúi đầu hôn cánh môi của nàng. Hai người không để ý có bao nhiêu người đang nhìn, chỉ là tuân theo bản năng của chính mình, muốn cùng người yêu thân mật.
"Nhan Nhan, chị gần đây rất nhiệt tình, em thích chị như vậy."
"Ông Lẫm Nhiên, chị rất hoài nghi em làm cái gì với chị, nếu không chị làm sao sẽ vừa chạm phải chuyện của em thì thất khống?" Lên đến xe, Tư Hướng Nhan đem Ông Lẫm Nhiên đè ở trên ghế sau, đóng chặt lấy cửa xe.
"Ân...em ngược lại là muốn biết, Nhan Nhan làm gì đối với em, tại sao em yêu chị như vậy. Ngô...đừng dừng lại, có được không?" Vội vã tháo ra cà vạt giữa cổ, mở ra nút áo của chiếc áo, Ông Lẫm Nhiên kéo lấy tay của Tư Hướng Nhan ấn ở trước ngược mình xoa lấy, hai chân sít sao kẹp lấy eo của cô.
"Ân, ở đây em có thể sẽ có chút mệt, nhưng chị cũng không muốn đợi nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]