Chương trước
Chương sau
"Ạch..." Tư Hướng Nhan nằm mơ cũng không ngờ được Ông Lẫm Nhiên ở thời điểm này tỉnh lại, cơ thể bảo trì tư thế cứng ngắc vừa rồi không có biến hóa, lại có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt đang thăng lên. Tư Hướng Nhan lúng túng đứng dậy, đem thanh đẩy trong tay quăng vào trong thùng rác, hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới có thể cứu nguy không khí lúng túng lúc này.

"Chị..." Thấy Tư Hướng Nhan đứng đó không nói chuyện, Ông Lẫm Nhiên nhịn không được mở miệng. Nàng không biết chính mình là làm sao đến đây, tất cả của tối hôm qua đều giống như ác mộng, rất không dễ dàng mới ngất đi, mà Long Vọng tựa hồ cũng tra tấn mệt rồi, như vậy mới rời khỏi. Nhìn rồi nhìn hai tay của mình quấn băng gạc, Ông Lẫm Nhiên ảm đạm nhìn phía Tư Hướng Nhan.

"Tôi chỉ là không hy vọng cô mang kế hoạch của Trình gia chết ở đây, bác sĩ chút nữa thì đến, cô trước tiên mặc tốt quần áo." Tư Hướng Nhan không có nhìn Ông Lẫm Nhiên, mà là từ trong tủ tìm quần áo của nàng quăng trên sofa. Phát hiện đồ vật thuộc về mình cũng không có bị Tư Hướng Nhan quăng đi, Ông Lẫm Nhiên trước mắt lóe sáng một cái, nàng thử dùng tay cầm lấy quần áo, nhưng tay trái căn bản đã mất đi tri giác rồi, mà tay phải càng là lúc này đau đớn dâng lên kịch liệt. Dưới tình thế bất đắc dĩ, Ông Lẫm Nhiên chỉ đành vô lực lần nữa nằm sấp trở lại sofa, nhẹ nhàng thở phì phò.

"Em hết cách." Ông Lẫm Nhiên nói xong liền nhắm mắt lại không động đậy nữa, ngay sau đó, nàng nghe thấy Tư Hướng Nhan đi qua, mà hai chân của mình cũng bị cô tách ra. Khi lớp vải mềm mại và thân thể tiếp xúc nhau, cố nén lấy xung động muốn giữ lấy đối phương, Ông Lẫm Nhiên không muốn ở thời điểm này biểu hiện ra khát vọng của chính mình với Tư Hướng Nhan.

Nàng cũng là người, nàng cũng có thất tình lục dục. Chẳng sợ trong lòng yêu Tư Hướng Nhan nữa, bị hoài nghi, bị tổn hại, nàng cũng sẽ bị thương, cũng sẽ cảm thấy uỷ khuất Tư Hướng Nhan luôn không chịu tin tưởng chính mình, cho dù cổ họng mình giải thích cũng phải câm rồi chị ấy cũng không nghe vào một câu. Cảm thấy cái đau trên cơ thể, Ông Lẫm Nhiên cố nén mũi chua xót, đem đầu vùi vào trong sofa.

"Tư tỷ, tôi đến rồi" thì ở thời điểm hai người trầm mặc, bác sĩ Trương cũng tới rồi. Cô ấy liếc nhìn Ông Lẫm Nhiên ở trên sofa, tựa hồ đã đối với chuyện nàng bị thương không lấy làm lạ.

"Ân, thay cô ấy kiểm tra một chút đi."  

"Tư tỷ, sofa tựa hồ xem xét không thuận tiện, nếu như được có thể để Ông tiểu thư nằm trên giường không?"

"Được thôi." Nghe được bác sĩ nói như vậy, tuy trong lòng có chút bài xích, nhưng Tư Hướng Nhan lại vẫn là đồng ý. Cô đi lên trước bồng Ông Lẫm Nhiên lên, từ từ đi đến giường lớn. Trong quá trình, cảm thấy hơi thở của đối phương thở ra phả ở trên cổ của mình. Phần cảm giác giác quen thuộc đó lại để Tư Hướng Nhan cảm thấy cực kì khó chịu rồi, trong căn phòng này tràn đầy hồi ức của họ, mà lúc này, người để chính mình rối rắm vạn phần thì ở trước mắt, sợ là bất luận như thế nào, Tư Hướng Nhan cũng không có biện pháp làm đến hoàn toàn lãnh tĩnh.

"Năm ngón tay của tay trái đều gãy rồi, tuy không phải xương gãy dập nát, nhưng khe hở vết gãy rất lớn, có thể phục hồi như thường không, rất khó nói." Bác sĩ Trương cắt ra lớp vải tay trái của Ông Lẫm Nhiên, nhìn theo thương thế xử lý luộm thuộm, cau mày nói ra. Tuy cô ấy từng hiểu biết thủ đoạn tra tấn của Tư gia, nhưng thấy được bàn tay tốt đẹp trở thành như vậy, cảm thấy thấy buồn trong lòng.

Đem mấy cái bản kẹp cố định hoàn toàn không đủ chuyên nghiệp cắt đi,mắt thấy năm ngón tay vừa xanh vừa tím, bộ dạng sưng khác nhau, bác sĩ Trương cau mày lần nữa băng bó xong, rồi cắt ra lớp vải tay phải của Ông Lẫm Nhiên. Hiển nhiên, cái tay này cũng không nặng như vết thương của tay trái, nhưng cảm giác đau đớn lại rõ ràng nghiêm trọng hơn tay trái.

Cắt ra lớp vải cùng máu thịt dính với nhau, mắt thấy móng tay của năm ngón kia toàn số đều bị rút xuống, bạo lộ ra da thịt mơ hồ bên trong máu thịt, bác sĩ Trương có chút khó chịu quay mặt qua, lại không thể lấy ra nước sát khuẩn, bôi ở trên mảng vết thương dữ tợn kia.

"Ân..." Cuối cùng chịu không nổi, Ông Lẫm Nhiên vẫn là nhẹ hừ ra tiếng. Nàng vô lực khom lại lưng, đem mặt vùi ở trên giường, ý đồ che đi sự chật vật của chính mình, nhưng cơ thể run rẫy lại bán đứng nàng. Thấy tay trái của nàng vô lực run run, gân mạch màu xanh xám trên cổ hơi lồi lên Tư Hướng Nhan cũng nhịn không nổi nữa, cô đi lên trước, đè lấy bờ vai của Ông Lẫm Nhiên, ngay sau đó thì phát hiện, trên người nàng sớm đã bị mồ hôi nhuộm đến ướt át, lại là lạnh lẽo.

"Ông Lẫm Nhiên..." Chịu không nổi kêu lấy cái tên của người trong lòng, Tư Hướng Nhan cũng không biết, thì ra chính mình là người dễ mềm lòng như vậy. Chỉ là nhìn thấy bộ dạng của con người này đau khổ như thế lại còn đang cậy mạnh, căn bản không có biện pháp nhẫn tâm đối với nàng nói cái gì hoặc làm cái gì nữa. Vươn tay vuốt lấy gò má ốm yếu của nàng, lại phát hiện nơi bàn tay chạm phải cũng là một mảng mồ hôi lạnh lẽo. Không muốn để Ông Lẫm Nhiên gắng gượng nữa, Tư Hướng Nhan dùng ngón tay tách ra cánh môi cắn chặt lại với nhau của nàng, đem tay của chính mình đưa vào, khi ngón tay bị đối phương cắn lấy, tuy rất đau, nhưng Tư Hướng Nhan lại cười ra.

Ông Lẫm Nhiên giận mình, mà chính mình lại không phải không giận nàng đâu?



"Được rồi, vết thương của tay trái phải hết sức điều dưỡng, một khoảng thời gian gần nhất đừng dùng sức. Tay phải không thể đụng nước, cũng tận lực đừng đụng trúng chỗ nào." Xử lý xong vết thương của tay trái phải, bác sĩ Trương cũng ra một thân mồ hôi. Cô liếc nhìn nữa thân trên quấn đầy lớp vải, ra hiệu Tư Hướng Nhan đỡ nàng dậy. Suy cho cùng bây giờ trước sau nàng đều có vết thương, bất luận là nằm thẳng hay là sấp đều không xong.

"Vết thương của phần bụng có chút nhiễm trùng, hơn nữa không có dấu hiệu rõ ràng chuyển tốt, cần phải tiêm chống viêm mới được. Còn về vết thương trên lưng, đợi chút nữa tôi giúp cô thoa thuốc bao lại." Ngay sau cởi ra lớp vải, nữa thân trên ốm yếu của Ông Lẫm Nhiên chiếu vào màn mắt. Đó vốn là thân thể trắng nõn lúc này đã đặc biệt dữ tợn, thậm chí rất khó tìm ra địa phương ít ỏi không bị thương.

Vết thương giữa bụng vì quá lâu không cố gắng xử lý, xung quanh hiện lên màu đen không bình thường, mà sau lưng càng là tràn đầy vết máu rối ren phức tạp, rõ ràng là dùng vật cùn (loại không sắc bén) sinh sinh đánh phá da thịt. Nhìn theo Ông Lẫm Nhiên yếu ớt dựa ở trong lòng mình, Tư Hướng Nhan khó chịu nhắm mắt lại, trong lòng đã có quyết định rồi.

Cho dù cô trách cứ Ông Lẫm Nhiên thế nào nữa, nhưng Ông Lẫm Nhiên chỉ là phản bội cô, dùng mục đích không chính đáng tiếp cận chính mình mà thôi. Chuyện của Trình gia không nói cũng bỏ đi, chỉ cần đợi vết thương của Ông Lẫm Nhiên tốt rồi, cô thì sẽ thả nàng rời khỏi.

Nếu đã không có biện pháp trở về như trước kia, buông tay như vậy có lẽ là lựa chọn không tệ.

"Tư tỷ, đều xử lý xong rồi, hai tay của nàng ấy không thể luồn kim, chỉ có thể luồn ở trên cánh tay, hy vọng chị có thể tìm người trông nàng, đừng để khi nàng ấy ngủ động lung tung làm lệch kim."

"Ân, tôi biết rồi."

"A, đúng rồi, còn có chuyện này, đây là thuốc giảm đau, chứa lượng ít thuốc an thần, nếu như nàng ấy rất khó chịu, có thể cho nàng uống hai viên."

Dặn dò xong tất cả chuyện phải giao phó, bác sĩ Trương nhìn rồi nhìn Ông Lẫm Nhiên, lắc đầu rời khỏi. Trong căn phòng lại chỉ còn lại hai người Ông Lẫm Nhiên và Tư Hướng Nhan, nhìn theo dịch truyền từ từ nhỏ giọt, Tư Hướng Nhan không biết nên nói cái gì mới tốt, muốn tìm một hộ lý đến trông Ông Lẫm Nhiên, lại lo lắng người khác không chu đáo như mình.

"Uống hai viên thuốc đi, sẽ tốt một chút." thấy Ông Lẫm Nhiên chỉ có thể bảo trì một tư thế nằm nghiêng ở trên giường, bộ đáng yếu ớt kia chỉ là nhìn theo thì biết rất khó chịu, Tư Hướng Nhan rót một ly nước nóng, lại cầm lấy hai viên thuốc cho nàng. Ông Lẫm Nhiên trước tiêm là sửng sốt một chút, ngay sau đó rất nghe lời mở miệng ra, đem thuốc Tư Hướng Nhan đúc đến uống xuống.

Có công hiệu của thuốc giảm đau và thuốc an thần, đau đớn của cơ thể quả nhiên ít đi rất nhiều, nhưng tầm mắt không rõ ràng như trước. Trong mông lung, thấy Tư Hướng Nhan cầm lấy khăn thay mình lau mồ hôi, ngay cả thân thể vẫn là khó chịu muốn chết, nhưng trong lòng lại miễn cưỡng có từng chút từng chút nhiệt độ, dùng gò má cọ lấy bàn tay kia, động tác như vậy là hai người đã từng quá mức quen thuộc, nhưng lúc này lại để hai hai bên người họ đều cứng đờ tại chỗ.

"Tư Hướng Nhan, bây giờ em cũng không biết nên xưng hô chị làm sao..."

Mỗi ngày nhìn chị, yêu chị, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, chị cũng không phải là chị lúc ban đầu em quen biết nữa. Ngay cả xưng hô đã từng tùy ý nói ra miệng, ở trong thời điểm này đều có vẻ vô lực và lu mờ như thế.

Hết chương 80:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.