Trong một mối quan hệ yêu đương, lúc nào cũng có những khúc mắt. Có công tắc, nếu ấn phải, sẽ khiến đối phương giận dữ, nhưng cũng có một nút khác, nếu ấn đúng, sẽ khiến người kia an tâm. Nếu không phân biệt được, sự tình sẽ ngày càng trầm trọng.
Đêm đó Vương Nam chính là như vậy, mới động đến phần nóng nảy trong tính cách Lí Trọng. Nhưng hai người đều hiểu rõ, với bọn họ, chia tay không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trong trí nhớ của Vương Nam, đó là lần hai người cãi nhau to nhất. Từ đó về sau, cậu cũng chưa từng khắc khẩu với Lí Trọng như vậy. Vương Nam cũng chưa bao giờ dám động lại vào hai chữ chia tay này. Phản ứng của anh đêm đó làm cậu rất bất ngờ, Vương Nam mới biết Lí Trọng là yêu mình đến vậy. Nhưng Vương Nam cũng không khác gì, lúc Lí Trọng nói “nếu em muốn chia tay thì cứ chia tay”, Vương Nam cảm thấy tâm tình như rơi xuống vực sâu. Cậu rất sợ cảm giác này, cũng không muốn gặp lại chúng lần nữa.
Gần 3 tháng, công trình lắp đặt nội thất cũng sắp hoàn thành. Trong thời gian này, Vương Nam có vài lần ngỏ ý mời Từ Đan Lôi đi ăn, nhưng cô đều từ chối. Hai ngày trước khi kết thúc, Vương Nam muốn thử lại một lần. Ngày đó, quan sát thấy văn phòng Từ Đan Lôi không còn ai, cậu chậm rãi đi vào.
Từ Đan Lôi nhìn thấy cậu liền hỏi công việc sắp xong rồi? Vương Nam nói, vài hôm nữa sẽ xong.
– “Chị Từ, hôm nay chỉ không rỗi sao? Tôi muốn mời chị dùng cơm”.
Từ Đan Lôi do dự một chút, vẫn là lắc đầu. “Cậu đừng khách khí, gần đây tôi thực sự rất bận. Công việc xong còn phải về nhà lo liệu cơm nước. Lần sau có cơ hội sẽ đi”.
Vương Nam bất động đứng đó, không biết phải làm thế nào mới thuyết phục được Từ Đan Lôi. Cậu lúng túng nửa ngày mới thốt nên lời: “Chị Từ, có chuyện này tôi một mực muốn nói cho chị. Nhưng chị chưa bao giờ cho tôi cơ hội, nếu hôm nay không nói, tôi nghĩ sau này tôi không thể đối mặt chị”.
Từ Đan Lôi không nói gì, nàng nhẹ nhàng đứng lên đóng cửa, sau đó mới quay người lại: “Vương Nam, những gì cậu muốn nói, kỳ thực tôi đều đoán ra. Hơn nữa mọi chuyện đều đã là quá khứ, không nhất thiết phải nhắc lại. Cậu và Lí Trọng vẫn còn qua lại sao?”.
Vương Nam gật đầu. Cậu nhìn thấy ánh mắt Từ Đan Lôi đen thêm vài phần, tựa như tâm tình đau đớn. Từ Đan Lôi đến bên cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài. Thình lình, cô lên tiếng: “Trời gian không ngờ lại trôi nhanh như vậy. Cậu xem, mùa thu lại đến rồi. Giờ này năm ngoái, tôi và Lí Trọng đang chuẩn bị kết hôn. Đôi khi, có những lúc tôi nằm mơ lại thấy cảnh tượng ấy. Tôi đã từng hận cậu, nhưng sau lại nghiệm ra, tôi không thể hận cậu được nữa. Hết thảy đều là số phận an bài”.
Vương Nam nghe những lời này, lại cảm thấy có chút không cam lòng. Đúng vậy, mọi chuyện như mới ngày hôm qua.
– “Vương Nam, hiện tại tôi theo Phật”. Từ Đan Lôi quay đầu nhìn cậu. “Tình cảm 8 năm của tôi và Lí Trọng địch không lại tình cảm hai năm của hai người. Có lẽ số phận an bài Lí Trọng không thuộc về tôi, nên tôi không cưỡng cầu. Duyên phận đến rồi đi, cậu cũng không cần xin lỗi tôi. Vì có nói cũng không tác dụng gì”.
– “Tôi biết rõ bây giờ có nói cũng vô dụng, nhưng nếu không nói, tôi không thể cảm thấy bình an. Tôi chỉ muốn nói, chị Từ, tôi là vô ý. Chúng tôi chưa từng cố ý, cũng không hề biết mọi chuyện sẽ như vậy. Tôi nói những lời này, không phải vì muốn chị tha thứ. Chỉ là tôi muốn nói thôi”.
– “Có tha thứ hay không cũng đâu liên quan gì đến hai người. Đến bây giờ tôi cũng không thể tin, hai người lại đi đến bước này. Nếu có thể, tôi chỉ muốn khuyên cậu, mau kết thúc mọi chuyện đi. Như vậy mới tốt cho cậu, cũng tốt cho Lí Trọng. Nếu không, có thể sẽ lưỡng bại câu thương. Có lẽ còn có thể khiến Lí Trọng thân bại danh liệt”.
Vương Nam bị những lời của Từ Đan Lôi làm cho chấn động. Lúc này, cậu mới nghĩ đến hiện thực. Có lẽ Từ Đan Lôi nói đúng. Khi cậu và Lí Trọng còn yêu nhau say đắm, những nguyên tắc của xã hội đều không có chỗ trong mối quan hệ của hai người. Nhưng hiện thực làm sao có thể dung hạ tình cảm cấm kị của bọn họ?
Từ Đan Lôi thấy Vương Nam im lặng, liền nói tiếp: “Vương Nam, tôi biết rõ tình cảm hai người là chân thật, có lẽ cũng tựa như tôi và Lí Trọng trước kia, có khi còn sâu sắc hơn, nhưng hai người có thể kết hôn sao? Cha mẹ Lí Trọng, rồi mẹ cậu sẽ thế nào? Hai người có thể yêu nhau 1 năm, 2 năm hoặc 10 năm, nhưng có thể yêu nhau cả đời không? Cho nên hiện tại cậu không cần xin lỗi tôi. Tôi chỉ muốn hai người có thể nghĩ đến hiện thực, mà quay về như trước kia”.
Vương Nam không rõ mình rời khỏi phòng Từ Đan Lôi như thế nào, những lời Từ Đan Lôi nói cũng là điều cậu canh cánh trong lòng. Cậu thực sự đã quên đi hiện thực ngoại tình yêu, chỉ nghĩ đến những điều ngọt ngào mà quên mất rằng những thất bại đang đợi mình ở phía trước. Vừa nghĩ đến chuyện hai người sẽ tiếp tục lén lút yêu đương trọn đời, Vương Nam không rét mà run.
Lí Trọng vẫn bận rộn như trước. Làm việc, xã giao, nếu rỗi sẽ gặp Vương Nam, nên không phát hiện ra tâm tình của cậu.
Qua một trận mưa thu là đến sinh nhật Vương Nam. Năm ngoái, Lí Trọng còn đang bận chia tay Từ Đan Lôi. Năm nay, anh quyết định dành cả ngày sinh nhật bên cạnh Vương Nam. Như vài năm trước, Lí Trọng giấu giấu diếm diếm, trước sinh nhật cậu vài ngày đều viện cớ bận nên không gặp mặt. Anh chuẩn bị cho Vương Nam một kinh hỉ.
Ngày đó, Vương Nam bị những lời của Từ Đan Lôi làm cho hoảng hốt, vừa nghĩ đến những lời Từ Đan Lôi nói về phản ứng của cha mẹ hai bên, lòng cậu liền trầm xuống. Cha mẹ Lí Trọng càng không cần phải nói, phỏng chừng hiện tại hai người còn đang gấp gáp tìm đối tượng xem mắt cho con trai khắp nơi. Mẹ mình thì mỗi lần gọi điện đều dò hỏi chuyện bạn gái. Nghỉ hè năm nay, mẹ cậu vội vã đến thành phố, giới thiệu học trò cũ cho cậu. Vương Nam viện cớ bận rộn không đi gặp. Nhưng mỗi năm thêm mỗi tuổi, nếu không kết hôn sẽ khiến người khác hoài nghi. Mạnh Hạo Nhiên từng có lúc mơ hồ mà hỏi Vương Nam: “Cậu không phải biến thái chứ? Sao đến giờ này vẫn không có bạn gái?”. Vương Nam tức giận cắt ngang: “Cậu ăn no rồi không có việc gì làm phải không? Lo chuyện của mình trước đi”.
Sinh nhật Vương Nam, mẹ cậu theo thường lệ gọi điện nhắc nhở cậu ăn mì thọ diện. Chẳng qua đề tài quan trọng nhất vẫn là cậu nên tìm bạn gái. Vương Nam đáp ứng qua loa. Mẹ cậu còn đe dọa, nếu năm nay không có bạn gái thì tết cũng đừng về nhà. Buông điện thoại, Vương Nam không khỏi suy tư về mối quan hệ cùng Lí Trọng. Nhưng kì quái là, sao hôm nay Lí Trọng không liên lạc? Xem ra Lí Trọng vẫn là quên sinh nhật mình? Từ Đan Lôi nói đúng, hai người có thể yêu nhau vài năm, nhưng có thể bên nhau trọn đời sao?! Vương Nam uể oải. Lí Trọng quên sinh nhật cũng không sao, mình cũng không có ý định nhắc nhở.
Hết giờ làm, Lí Trọng vẫn không gọi điện đến. Vương Nam kiền mất hết hi vọng. Đêm nay nền làm gì? Cậu không muốn về nhà, dứt khoát ở ngoài tùy tiện tìm một quán ăn.
Vài hôm nay trời đã lạnh lên rất nhiều, bên ngoài bông tuyết hỗn loạn trong không khí, mông mông lung lung rơi trên mặt đất. Hết thảy đều biểu hiện rõ mùa đông đã đến. Ra khỏi văn phòng, đột nhiên Vương Nam cảm thấy bi thương khó hiểu, khụ, ái tình kì thực rất chó má! Tình yêu dần dần thấm vào cuộc sống, tựa như những bông tuyết này, nhưng rồi lại khẽ khàng tan chảy không chút dấu vết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]