CHƯƠNG 57
Chưa bao giờ Vương Nam thấy Lí Trọng say như thế này. Cậu mất hơn nửa ngày mới mang Lí Trọng lên đến giường, anh còn hồ ngôn loạn ngữ không thôi. Vương Nam nhìn nam nhân trước mắt, lòng lại khó chịu. Đây là như thế nào?!
Cậu mệt mỏi thả người trên sô-pha, hiện tại bản thân cũng có chút nhức đầu. Nhưng cậu lại không dám ngủ, vì cậu sợ Lí Trọng sẽ nôn hoặc muốn uống nước, cần mình chăm sóc. Vương Nam mở TV giết thời gian, nhưng TV đang chiếu chương trình gì, cậu hoàn toàn không biết. Trong đầu toàn là hình ảnh vài năm qua cậu cùng Lí Trọng, Từ Đan Lôi qua lại.
Tiếng Lí Trọng rên rỉ cắt dòng suy nghĩ của cậu. Xem ra Lí Trọng muốn nôn. Cậu cuống quít cầm chậu rửa mặt đi đến bên giường, nhưng vẫn châm một bước. Lí Trọng đã ói hết. Không còn cách nào khác, Vương Nam đành dùng khăn ướt giúp Lí Trọng lau chùi sạch sẽ. Lại cật lực cởi áo khoác, quần dài của anh ra. Lúc cởi ra, Vương Nam nhìn thấy cổ Lí Trọng vẫn đeo khối ngọc Quan Âm. Đây là quà sinh nhật cậu tặng anh. Vương Nam không ngờ, đến bây giờ Lí Trọng vẫn mang bên người, bản thân mình đã không còn nhớ đến, nhưng anh vẫn mang. Cậu chưa từng nghĩ Lí Trọng trải qua nhiều đau khổ, dằn vặt nhưng vẫn giữ khối ngọc bên người.
Vương Nam cảm thấy có chút không thích hợp, mũi đau xót, lệ cũng sắp rơi xuống. Cậu ngẩng đầu, cố ngăn nước mắt. Anh thật là kẻ ngu ngốc! Vương Nam vừa giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-trong-mua-gio/2687177/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.