CHƯƠNG 51
Lúc Lí Trọng được người khác khiêng về nhà, Từ Đan Lôi còn chưa ngủ. Mùi rượu nồng nặc trên người anh làm cô có chút phiền chán, nhưng Từ Đan Lôi vẫn cố kéo Lí Trọng đến giường, nói với anh: “Anh uống nhiều vậy làm gì?”. Lí Trọng không nói gì, chỉ muốn nôn. Từ Đan Lôi vội vàng mang thau đến, Lí Trọng nôn đến không biết trời đất gì. Từ Đan Lôi vỗ lưng anh, tức giận nói: “Đang yên đang lành anh uống nhiều như vậy làm gì?”. Nôn xong, Lí Trọng lại ngã ụp xuống giường, miệng hầm hồ nói: “Mẹ, muốn chuốc say lão tử sao? Đến, uống tiếp”. Từ Đan Lôi nhìn Lí Trọng say túy lúy, cũng lười tranh luận với anh. Cô vội vã mang thau ra khỏi phòng, rồi dùng khăn ướt lau mặt anh. Lí Trọng chậm rãi trầm tĩnh.
Nửa tháng nay trời không mưa, không khí có chút nóng. Từ Đan Lôi mở cửa sổ, để mùi rượu tan bớt. Lí Trọng trên giường vẫn rì rầm không rõ lời. Từ Đan Lôi khoanh tay nhìn ngoài cửa sổ, tại sao Lí Trọng lại trở thành thế này?
– “Nước, anh muốn uống nước”. Lí Trọng lầm bầm.
Từ Đan Lôi rót nước mang đến, Lí Trọng uống xong, lại mở đôi mắt đục ngầu mông lung nhìn cô: “Cô là ai?”.
Từ Đan Lôi không thể nhẫn nhịn thêm: “Em là ai? Em là vợ anh. Mau ngủ đi, anh uống nhiều vậy nên đừng nói gì cả”.
– “Vợ, đúng rồi, em là vợ anh. Em là… Từ Đan Lôi, yêu anh… tám năm. Tám năm…. anh, thật có lỗi với em…”. Lí Trọng nói xong liền ôm cô mà khóc, Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-trong-mua-gio/2687156/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.