CHƯƠNG 46
Lúc này, Vương Nam cảm thấy chân tay luống cuống, lạnh lẽo. Cậu cảm thấy mình không khác người sắp chết đuối là bao. Chậm rãi trầm xuống, trong lòng tuyệt vọng một mảnh. Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời, chỉ có thể nhẹ nhàng buông điện thoại.
Lí Trọng cầm điện thoại ngơ ngác. Anh đã thương tổn Vương Nam. Bọn họ còn có thể có tương lai sao? Nhưng bản thân tại sao lòng lại đau như cắt?
Một tuần sau đó, Vương Nam không biết mình đã trả qua như thế nào. Cậu không gọi cho Lí Trọng, anh cũng tương tự. Trong lòng Vương Nam thậm chí còn có chút mong chờ kì tích xuất hiện, Lí Trọng sẽ gọi điện nói anh không kết hôn nữa, hoặc Từ Đan Lôi không muốn kết hôn, nhưng cái gì cũng không có. Một tuần lại lặng lẽ trôi qua.
Rốt cuộc, đến cuối ngày Lí Trọng lại gọi điện đến, hỏi đêm nay em rảnh không? Hai ta đi ăn đi. Vương Nam vốn muốn từ chối, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đồng ý. Có lẽ mọi chuyện cũng đến lúc kết thúc rồi.
Tháng Năm phương Bắc, không khí bắt đầu ấm dần lên. Có người còn mặc áo lông, nhưng cũng có người không đợi được mà diện đồ mùa hè. Vương Nam lại không có tâm tình nào lưu tâm nhũng hối hả nhộn nhịp này. Cậu ngồi trong xe Lí Trọng, trầm mặc nhìn về trước.
– “Em muốn ăn gì?”. Lí Trọng hỏi.
– “Em không muốn ăn lắm. Lát nữa tính tiếp đi”. Vương Nam thực sự không có tâm tình dùng cơm.
– “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-trong-mua-gio/2687147/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.