CHƯƠNG 13
Ngày cuối cùng của năm 1994, Vương Nam vẫn chưa động tới chiếc di động Lí Trọng tặng, vốn nghĩ sẽ trả lại. Nếu nhận lấy, Vương Nam cảm thấy đây là gánh nặng, cậu luôn sợ mình mắc nợ người khác. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu tự thân đi đến các shop hàng hiệu bản thân chưa bao giờ đặt chân đến. Từ Cerruti 1881 đến Bally, Burberry, Prada, Hugo Boss…
Cuối cùng, cậu mua một chiếc khăn quàng cổ, hơn hài nghìn tại cửa hàng Ermenegildo Zegna. Với Vương Nam mà nói, đây quả thực là toàn bộ gia sản của cậu. Người mới tốt nghiệp đại học nửa năm, tất nhiên chẳng có đồng tiết kiệm nào trong ngân hàng. Nhưng Vương Nam thực thích những thiết kế của Ermenegildo Zegna, đơn giản, ưu nhã mà không phô trương. Cậu cũng không biết, Lí Trọng cũng thường dùng đồ của thương hiệu này.
Giữa trưa, Vương Nam gọi điện cho Lí Trọng, hỏi anh có thời gian không, buổi chiều cậu sẽ ghé sang bên ấy một lát. Lí Trọng nói được a, cậu mau đến đi. Lại hỏi điện thoại cậu dùng được không, số điện thoại là gì. Vương Nam nói còn chưa dùng. Hai người hẹn nhau 3h gặp mặt. Chiều, Vương Nam vừa thấy Đổng Khiết vắng mặt, liền len lén chuốn đi, vừa ra cửa lại gặp Liễu Dược Dược: “Cậu lại chạy đi đâu? Buổi sáng chị Đổng còn tìm cậu”.
– “Ra ngoài bàn bạc ít việc, sẽ quay lại ngay. Phiền cô viện cớ giùm a”.
Lần trước cùng nhau mừng Giáng Sinh, quan hệ hai người rất tốt, chẳng qua Liễu Dược Dược lại không quấn lấy Vương Nam như trước nữa.
Tại sao phải đưa quà ngay trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-trong-mua-gio/21695/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.