Ngày tiếp theo mở màn chẳng khác gì ngày tù ngục, mỗi giờ trôi qua lại càng tồi tệ hơn. Mariel nghe tiếng gió sớm cuộn thổi ngay từ lúc rạng đông, làm xáo động cả hàng phi lao dọc đường. Từ ô cửa phòng ngủ của mình, cô có thể nhìn ngắm bầu trời chuyển sang sắc hồng mơ mờ, bởi những đám bụi ánh sáng mơ hồ của vầng trời đang dần nhô lên.
Một lúc sau Dane rời nhà. Cô đợi đến khi nghe tiếng xe anh khởi động máy mới xuống lầu. Cô cố ăn lấy tí chút nhưng chỉ ý nghĩ nhồi thứ gì đó vào dạ dày cũng đã khiến cô phát ốm. Mở màn cơn ốm ban sáng chăng? Cô tự hỏi.
Bản tin thời tiết phát trên đài mới thực đáng sợ. Bốn mươi lăm độ, với những đợt gió mạnh liên hồi. Chương trình khuyên cư dân vùng trung du cần thận trọng với khả năng cháy rừng: hoặc là dời đi hoặc ở lại và luôn sẵn sàng ứng phó khi đám cháy diễn ra. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày gợi nhớ đến Ngày Thứ Bảy Đen Tối[7], khoảng thời gian khủng khiếp thiêu đốt vùng Victoria ra tro.
[7] Cháy rừng Ngày Thứ Bảy Đen Tối: Thời gian cháy rừng kéo dài diễn ra vào quãng tháng Hai năm 2009 ở bang Victoria của Úc, gây hậu quả năng nề nhất sau một vụ cháy: 173 người chết, 414 người bị thương.
Giữa sáng, điện thoại đổ chuông. “A, chào cháu Mariel,” giọng nói bồn chồn vang lên khi cô cầm lấy ống nghe. “Bác Daniel Huntington đây. Dane có đó không cháu?”
“Anh ấy không có ở đây, bác Daniel ạ. Bác đã thử gọi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-tron-goi/191244/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.