Chương trước
Chương sau
Làm sao có thể!
Kiều Mã Lỵ mãnh liệt lắc đầu không thể tin được, thân thể của nàng quá mức khiếp sợ khiến cước bộ không xong.
Tinh dịch của người kia và Jack hoàn toàn giống nhau! Tự kiểm tra thì thấy chính mình không hề lầm, AND giống nhau, số liệu giống nhau, hình như─── Jack chính là Hắc Cách Kiệt, ông trời! Hắn là thủ lĩnh Diêm thủ đang ở Italy.
Suy nghĩ đột ngột đánh sâu làm nàng run nhè nhẹ, nghi vấn, khiếp sợ, không thể tin, tràn ngập trong đầu, cùng địch nhân ở ba tháng rồi mới bừng tỉnh đại ngộ, sau khi khiếp sợ nàng cố gắng bình tĩnh tự hỏi, vì sao hắn không nhắc tới thân phận, hắn không phải muốn bắt nàng sao? Hồi tưởng ngày mới gặp, hắn từng nói muốn giết nàng, hắn thật là hận nàng, vì sao lại... Không hành động ngay lúc đó, nghi vấn nối gót ngập đầy trong lòng.
Nàng am hiểu trình tự trinh thám, cũng không biết trong lúc đó bị lưỡng đạo hắc bạch lừa gạt, có lẽ nàng nên nói cho Nhược Băng, vừa do dự đã gạt bỏ ý định trong đầu đi, Nhược Băng là trinh thám, chính tà bất lưỡng lập (Meg: không phân rõ chính tà, nghe thế kia hay hơn nên mạn phép ta để nguyên),không biết tại sao, nàng lo lắng bọn họ nếu biết chân tướng sẽ làm hại tới Jack.
Nàng làm gì bây giờ? Trong lòng không ngừng giao chiến, Jack là Hắc Cách Kiệt, thủ lĩnh hận nàng tới mức lùng bắt toàn diện, hắn từng nói muốn giết nàng, nội tâm Mã Lỵ không khỏi co rút một trận đau đớn.
Nhưng, hắn vẫn chưa từng làm nàng tổn thương, rốt cuộc Jack ─── Không, phải nói Hắc Cách Kiệt đã suy nghĩ thế nào? Nàng không thể xác định được hắn là địch hay bạn, nếu là địch, không giết nàng, vì sao bảo vệ nàng? Vỗ vỗ ngực, đột nhiên chạm vào chân tướng sợ hãi, nhưng nếu không tìm ra chân tướng, nàng không thể an tâm.
Chuông cửa vang lên vào lúc này làm nàng sợ hãi, Mã Lỵ sau khi kiểm tra biết là Thiệu Phàm liền thở dài một hơi, Hắc Cách Kiệt khiến nàng ngày càng căng thẳng hơn.
"Xem anh mang đến cho em cái gì này, xem xem, đồ ăn vặt ngon cùng hoa quả đủ cả, đủ để em ăn no năm ngày." Thiệu Phàm cười hì hì nói.
"Cám ơn." Nhận lấy quà, liền mời bạn tốt vào nhà."Tìm em có việc sao?"
"Thuần túy tới thăm em, vẫn còn thói quen ở nơi này sao?"
"Phải, không bỏ được."
Thiệu Phàm nói tình hình điều tra gần nhất, giữa chuyện này còn một vài điểm nghi ngờ, đối mặt với tổ chức hắc đạo như vậy là phi thường khó khắn, CIA Mĩ tham gia là thêm một phần khó khăn, có thể nói là sự khiêu chiến lớn nhất từ trước tới nay
"Em cảm thấy sao? Mã Lỵ."
"A? Anh nói cái gì?"
Thiệu Phàm rốt cục phát hiện ra tâm thần Mã Lỵ không yên."Em tựa hồ tâm tình không tốt."
"Không có!" Nàng trầm ngâm một lát, tính hỏi Thiệu Phàm."Nếu một người nam nhân phải chịu nhục, sẽ như thế nào?"
"Nhận lộc? Đương nhiên tốt, có thể kiếm tiền, đương nhiên cao hứng rồi!"
"Không phải, em nói là chịu nhục cơ, ai nói là nhận lộc đâu."
"Vì sao lại hỏi cái này?"
"Anh đừng quan tâm, trả lời đi."
"Phải xem là dạng nhục nhã gì."
"Nếu lấy anh làm ví dụ, anh hận nhất chuyện gì?"
"Anh sao, hận nhất khi người ta đem mình ra đùa giỡn."
"Nếu anh thật sự bị đùa giỡn, sẽ như thế nào?"
Hắn dùng ngữ đạo âm trầm: "Lấy kỳ nhân chi đạo còn chi bỉ thân." (Meg: ý là người ta làm gì mình thì phải trả thù như thế, câu kia nghe vần vần, ta hok muốn bỏ J)
"Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Nữ nhân các em không hiểu, đối nam nhân mà nói, tự tôn chính là quần áo, nếu ngươi ở trước công chúng bị xé rách quần áo thì sẽ thấy thế nào?"
Mã Lỵ nghiêm mặt tái nhợt, khe khẽ nói: "Nhất định sẽ tức giận đến nỗi muốn giết đối phương."
"Đúng vậy, vì tự tôn, làm gì cũng phải tìm được đối phương đòi công đạo."
Nàng vẻ mặt buồn bực, lấy kỳ nhân chi đạo còn chi bỉ thân? Nàng trộm tinh dịch của Hắc Cách Kiệt, như vậy trong lời nói của Hắc Cách Kiệt ý muốn nói là sẽ trộm trứng của nàng đâu có sai, không đúng không đúng, hắn cũng không phải nhà khoa học như nàng thì trứng làm chi. (Meg: biến thái, siêu cấp biến thái không ai bì kịp, biến thái từ suy nghĩ đến hành động)(QH: Tỷ cũng bó chân với tỷ này)
"Nếu là Hắc Cách Kiệt, anh nghĩ hắn sẽ phản ứng thế nào?"
Hắn nhíu mày, có lẽ trọng điểm là ở đây, hắn cố ý tăng thêm giọng điệu."Thủ lĩnh hắc đạo chịu nhục là việc rất lớn, có khi tôn nghiêm còn quan trọng hơn sinh mệnh, để đòi lại tôn nghiêm, hắn đương nhiên ăn miếng trả miếng, giống như khi em theo hắn trộm này nọ, đối hắn mà nói chính là phá hư tôn nghiêm hướng hắn khiêu khích, cho nên hắn mới tức giận hạ lệnh lùng bắt, không phải sao?"
Nghe đến đó, tâm tình Mã Lỵ có thể nói là chìm xuống đáy vực.
Thiệu Phàm tiếp tục thừa cơ cổ vũ."Vì tốt cho em, vẫn nên nói cho anh biết em đã trộm gì của hắn, như vậy anh mới giúp em được." Tuy rằng Nhược Băng nói thứ trọng yếu không phải thứ gì trong đó, nhưng xét theo vẻ mặt kì quái của Nhược Băng, nói vậy thứ Mã Lỵ trộm phi thường đặc biệt, làm cho hắn tò mò, thừa dịp này hy vọng có cơ hội thuyết phục Mã Lỵ nói ra tình hình thực tế.
Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, bỗng dưng đứng lên. "Em sẽ không nói, đừng dùng cách anh phá án mà tra hỏi em, em còn có thí nghiệm phải làm, xin lỗi không tiếp được."
Vẫn là không thể tìm ra chân tướng, thất bại! Hắn nhún vai, những thứ này phải tự ăn một mình thôi.
Mã Lỵ đem chính mình nhốt trong phòng thí nghiêm, không thèm nói là để gạt người, nàng bắt đầu hoài nghi động cơ của Hắc Cách Kiệt, nếu hắn nói là chờ thời điểm trả thù, vì sao lại chậm rãi chưa động thủ?
Một ý niệm mãnh mẽ thâm nhập trong đầu nàng, nàng trộm tinh dịch Hắc Cách Kiệt, nếu muốn dùng thì còn nha, Hắc Cách Kiệt chỉ có thể đòi một thứ trên người nàng, thứ của nàng đó là ─── Trinh tiết.
(Meg: ẹc, bà này, không còn lời nào tả nổi, Mạc nhan ơi là Mạc Nhan L)(*đỏ mặt* Thần tượng của tỷ đó, chuyên môn nghĩ ra siêu cấp BT)
Bỗng dưng ngực xuất hiện một trận co rút đau đớn, Nhược Băng nói không thể chọc tới người của Diêm Thủ đảng, hắn tiếp cận nàng ngay từ đầu chỉ vì mục đích này, nguyên nhân này vừa vặn giải thích vì sao Hắc Cách Kiệt chưa vội hành động.
Ngực cảm thấy đau khổ, sau khi biết chân tướng, nàng nhắm chặt hai mắt, không muốn đem cảm xúc nguyên bản để khóc thật to, thật lâu. Nàng chưa từng để ý tới một người như thế, từng ngày từng ngày đào sâu trong tâm trí làm nàng hỗn loạn, thân nhân cùng bằng hữu vì nàng mà gặp phải, sau khi mất đi tình cảm chân thành của người nhà cùng bằng hữu, nàng phong tỏa chính mình không cho tiếp xúc với ai khác, không cho người có dã tâm có cơ hội uy hiếp nàng.
Nhớ khi gặp Nhược Băng, nàng mới hơi mở nội tâm ra tiếp nhận tình bạn của Nhược Băng, cũng bởi vì Nhược Băng là nữ tử nguy hiểm, có thể ứng phó ngoại lai tập kích, không cần lo lắng đến thương tổn. Trừ lần đó ra, nàng cự tuyệt những người khác xâm nhập, cho nên cố ý lựa chọn núi rừng hẻo lánh sống một mình, một lòng lạnh nhạt với tất cả mọi người.
Nhưng là Hắc Cách Kiệt xông vào, bất tri bất giác xâm nhập vào thế giới của nàng, nàng phát hiện khi ra thì đã quá muộn.
Đúng là gieo gió gặt bão, nàng nở nụ cười, cười chính mình chung quy đã phán đoán sai, nên sao có thể an ủi thâm tâm bị thương đây...
Liên tiếp vài ngày, Mã Lỵ không thèm ăn hay phấn chấn lên, thường thường một mình lánh ở trong phòng thí nghiệm, đợi Nhược Băng phát hiện ra nàng không bình thường thì đã quá muộn.
Thầy thuốc chẩn đoán ra kết quả, nguyên nhân là dinh dưỡng mất cân bằng, Nhược Băng kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối, nữ nhân luôn ăn ngon miệng kia mà lại bị mất cân bằng dinh dưỡng.
"Thức đêm cũng là nguyên nhân chủ yếu, thường xuyên thức đêm hơn nữa ba bữa không bình thường, dễ dàng tạo nên thiếu máu, mấy ngày nay nhất định phải hảo hảo mà nghỉ ngơi, sẽ phục hồi nhanh thôi." Bác sĩ dặn dò.
"Hắc Ưng" đưa bác sĩ ra, Nhược Băng lưu lại ngồi bên mép giường buồn bực nhìn Mã Lỵ.
"Tự dưng té xỉu, mình thật sơ suất quá." Nàng nhìn Nhược Băng cười khổ.
"Vì sao như vậy?"
"Thiếu máu hơn nữa lại mất cân bằng dinh dưỡng, bác sĩ không phải nói rồi sao."
"Bạn chưa bao giờ thất thường như thế, chuyện gì đã xảy ra?" Sắc mặt Mã Lỵ cô đơn, tuyệt không giống nàng bình thường, nàng nhất định che giấu chuyện gì.
Mã Lỵ chỉ cười cười."Mình buồn ngủ quá." Liền nhắm mắt không thèm nhắc lại, Nhược Băng ngóng nhìn nàng một hồi lâu, nhẹ nhàng đứng lên, đắp chăn để nàng nghỉ ngơi.
Ban đêm ───
Mã Lỵ cảm thấy khát nước, nàng giãy dụa ra khỏi chăn tìm nước uống, một bóng dáng anh tuấn đột nhiên xuất hiện, ngực căng thẳng, nàng biết là hắn.
Hắc Cách Kiệt chậm rãi đến gần, đầu ngón tay nhập vào của nàng sợi tóc, sờ nhẹ lên môi của nàng.
"Em sao vậy, không thoải mái sao?"
Sợ hãi tập kích toàn thân nàng, không biết là do bị bệnh hay lo lắng trong tâm trí dồn lại, toàn thân nàng bắt đầu như nhũn ra."Em… ăn nhầm nên bị đau bụng, cho nên..."
"Sao lại không cẩn thận như thế." Ôm lấy nàng đặt ở trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên dung nhan tái nhợt của nàng, phát hiện nàng sinh bệnh, Hắc Cách Kiệt cau chặt mày, đụng vào cái trán của nàng, bàn tay ngoài ý muốn phát hiện ra nàng đang đổ mồ hôi lạnh.
"Em bị bệnh." Dùng chăn bông bao lấy nàng, đồng thời cười ôn nhu, không thể tưởng được cô gái nhỏ này cũng sẽ sinh bệnh.
Đối với sự ôn nhu sau lưng này không biết là thật, hay là giả ý? Nàng không biết, cũng không dám hỏi, sợ hãi một khi phát hiện ra mình nói dối, chân tướng của sự yếu ớt kia chỉ mình nàng gánh vác là đủ.
Ôm nàng từ phía sau, hắn không có lúc nào là không nghĩ tới nàng, vội vàng muốn ôm lấy nàng để cảm nhận hai trái tim giao hòa nhiệt tình, nhưng tối nay không phải thời cơ, bởi vì nàng bị bệnh.
Nâng mặt của nàng lên, tưởng có thể bừa bãi hôn lên cánh môi ngọt ngào, nhưng nàng dời mặt đi nơi khác.
"Không được... sẽ lây bệnh."
"Đứa ngốc, tiêu chảy làm sao lây bệnh." Cho dù hắn hết sức ôn nhu, nhưng vẫn thêm điểm khí phách, mặc kệ nàng muốn hay không, vấn không ngăn được xúc động hôn nàng.
Nàng sợ hãi nụ hôn nóng cháy kia, càng sợ hãi khi nghĩ tình cảm mãnh liệt sau lưng chỉ là trả thù, không khỏi giãy dụa đẩy kẻ tham làm đòi lấy kia ra, đem mặt chôn lòng hắn, che dấu chính cảm xúc chưa mất của nàng.
Hắn nở nụ cười, ôm chặt nàng khàn khàn nói: "Thực xin lỗi, anh không thể kìm lòng."
"Vì sao lại chọn em?" Nàng hỏi.
"Bởi vì em nợ anh."
"Em nợ anh cái gì?"
"Em nợ anh rất nhiều, nói mãi cũng không hết, đã gặp anh rồi dừng hòng chạy trốn, đời này em đừng mong trốn được." Hắn nói là vô tâm, nàng lại nghe được cố ý.
"Phải không?" Nàng cười khổ, cảm thấy mắt mình ẩm ướt, thầm nghĩ bóng đêm hôn ám sẽ che dấu chính mình.
* * *
Kiều Mã Lỵ mất tích!
Nàng để lại tờ giấy, muốn Nhược Băng cùng Thiệu Phàm không cần lo lắng nàng, việc nàng trốn đi làm bọn họ kinh ngạc, việc này không giống tác phong của Mã Lỵ, thật sự rất khác thường.
Nàng cần phải thật bình tĩnh lại, sau nhiều lần tự hỏi, vì an toàn của bạn tốt, nàng lựa chọn cách trốn đi, giống như năm năm trước, vì muốn bảo vệ an toàn cho sinh mệnh của bạn tốt, nàng rời đất nước, bước trên con đường phiêu bạt. Nhìn qua cửa sổ máy bay nhìn đất Đài Loan lần cuối cùng, có thể ở một chỗ khoảng chừng năm năm, như vậy xem là trời đã ưu ái nàng, không biết địa phương kế tiếp có thể ở lại chừng bao lâu, có lẽ đời này nàng không thể tìm thấy chốn neo thân.
Nếu muốn chạy trốn, cũng không thể bạc đãi chính mình, nhìn danh sách lữ hành trên tay, phía trước là cửa tử ít nhất cũng phải làm ma no, phải đi khắp thế giới tìm mỹ thực, mang theo ba lô nàng bắt đầu đi một cách khoái hoạt tự do.
Mã Lỵ hiểu rõ nàng mất tích sẽ khiến mọi người lo lắng, Nhược Băng cùng Thiệu Phàm đem hết các phương pháp cùng mạng lưới tình báo, phải tìm được Mã Lỵ trước những người muốn truy bắt nàng.
"Có tin tức sao?" Nàng hướng Thiệu Phàm hỏi.
Thiệu Phàm lắc đầu, trước mắt chỉ tra được Mã Lỵ đã rời Đài Loan đi Thụy Sĩ, sau đó hành tung khó có thể nắm giữ, tìm nàng giống như mò kim đáy bể.
"Em cùng 『 Hắc Ưng 』 đã tìm được gì?"
"『 Hắc Ưng 』 đã xuất phát được ba ngày, trước mắt không có tin tức gì, hy vọng anh ấy có thể tìm ra Mã Lỵ đúng lúc kịp thời."
Trừ bỏ tích cực tìm kiếm Mã Lỵ, điều duy nhất bọn họ có thể làm đó là cầu xin nàng vẫn bình an vô sự, chỉ một điều làm người nghĩ mãi mà không thông, Mã Lỵ vì sao đột nhiên phải trốn đi? Đây là vấn đề lớn nhất, vô luận Nhược Băng vắt hết óc như thế nào cũng không thể tìm ra, chờ nàng tìm được Mã Lỵ, nhất định phải hảo hảo mà tra khảo nàng một chút.
Trở lại phòng nghiên cứu của Mã Lỵ trong núi, nàng hy vọng có thể tìm được một ít manh mối, mới phát hiện ra nơi này đã bị bắn phá từ bao giờ, cùng lúc phát hiện ra có vài vết đạn, có thể thấy được chuyện này là do có hai kẻ từng đấu súng.
Mã Lỵ xác thực có chuyện giấu giếm nàng! Nhược Băng tức giận chính mình, vừa kiểm tra vết đạn bắn và ít manh mối cách đó không xa Nhược Băng vừa không quên đề phòng địch nhân phía trước, Jack xuất hiện làm nàng bất ngờ ngoài ý muốn.
"Sao cô lại ở đây? Mã Lỵ đâu?" Hắc Cách Kiệt tỏ vẻ kinh ngạc.
"Cô ấy chuyển nhà, tôi định đến cho dỡ nơi này xuống." Không thể tưởng được hắn thật sự đến tìm Mã Lỵ lần nữa, nhìn hắn mang túi du lịch, chẳng lẽ thật sự là một khách lữ hành thuần túy? Mặc kệ như thế nào, hơi thở thần bí trên người hắn cũng làm nàng canh cánh trong lòng.
"Tôi đúng hẹn trở về gặp cô ấy, có thể nói cho tôi biết cô ấy hiện tại đang ở đâu?"
"Cô ấy đã mất tích, tôi đang tìm cô ấy."
"Mã Lỵ mất tích?"
Hắc Cách Kiệt từ đầu đến cuối duy trì vẻ mặt kinh ngạc, cũng biết Trầm Nhược Băng đang quan sát hắn, cô gái này rất sâu sắc, chỉ không tìm ra vì sao nàng lại nghi ngờ hắn thôi.
Hắn cố ý xuất hiện ở đây chỉ có một nguyên nhân, đó là lí do Mã Lỵ mất tích, xem ra ngay cả đám người Trầm Nhược Băng cũng không biết nàng đi nơi nào.
Nữ nhân kia rốt cuộc chạy tới nơi nào? Sớm bảo nàng không được phép chạy loạn, không thể tưởng được hắn mới rời đi ba ngày đã nghe được tin nàng trốn đi.
Chẳng lẽ nàng đã phát hiện ra thân phận của hắn? Nhưng theo vẻ mặt của Trầm Nhược Băng thì xem ra nàng chưa biết được, điều này làm cho hắn nghi hoặc.
Nữ nhân kia đúng là có khả năng làm cho tâm thần hắn không yên! Mặc kệ nàng đi đâu, hắn tuyệt không để mất nàng, sau khi tìm được, không thể không giáo huấn nàng một trận mới được!
* * *
Nhìn cảnh suối chảy từ trên núi Thụy Sỹ xuống, hưởng thụ hơi thở nghệ thuật của nước Áo cùng cảm nhận sự lãng mạn của nước Pháp, Mã Lỵ đi đến vương quốc của hoa Tulip Hà Lan, rong chơi vạn dặm dưới bầu trời quang đãng đi trên thảm cỏ xanh ngắt cùng muôn hoa, thảnh thơi thưởng thức kiệt tác của thiên nhiên.
Nhiều năm hiến thân để nghiên cứu, chưa bao giờ phát hiện ra thì ra thế giới này xinh đẹp như thế, nếu trên đời này thực sự có thiên đường, nàng tin rằng mình đang ở đó, chỉ vì từ trước tới nay bôn ba, xem nhẹ âm điệu tốt đẹp của vạn vật, nếu không phải vì bị hắc đạo lùng bắt mà phải chạy chốn lưu vong, chỉ sợ kiếp này không được tốt như vậy, ngẫm lại còn phải cảm tạ bọn họ.
Đứng dậy phủi phủi bụi ở quần áo, nhìn cối xay gió đằng xa đón gió phấp phới. Cối xay gió chuyển hóa năng lực của tự nhiên làm năng lượng, không biết thế nào là kiệt cùng, có thể lấy lại cân bằng, điểm ấy làm nàng có linh cảm, bất tri bất giác lại bắt đầu ngứa nghề, bước nhanh hướng chỗ cối xay gió mà chạy tới.
Sau khi tích cực hỏi nông dân địa phương, đem bản phác thiết kế cối xay gió mới của mình cho nông dân để họ xây dựng cối xay mới, liền mang theo hành lý, tiếp tục đi tới một nơi khác.
Trong cuộc lữ hành, nàng thanh thản tự tại nhưng ngẫu nhiên vẫn thêm phân sầu não, phần này sầu não đến từ chính trái tim đang cố lái đi để không nhớ tới một hình bóng, nàng nhớ Hắc Cách Kiệt, vốn tưởng rằng cuộc lữ hành có thể hòa tan nỗi nhớ hắn, không thể tưởng được mỗi khi đến một nơi mới, tình yêu đối với hắn liền gia tăng một phần.
Sợ hãi ban đầu thản nhiên bị che lấp, nếu hắn lùng bắt nàng đến chân trời góc biển, cuộc hành trình luôn chấm dứt trong một ngày, chính là hắn chưa hề xuất hiện? Vỗ vỗ vòng cổ tinh tế trên ngực, đây là tín vật duy nhất có thể an ủi nàng.
Đột nhiên xuất hiện một nữ tử ngăn trở đường đi của nàng, Kkiều Mã Lỵ nhớ rõ, nàng đúng là từng bị nữ tử tà mị kia đả kích.
"Cuối cùng tìm được cô, Kiều Mã Lỵ." Nàng ta hung tợn nói.
"Nếu cô muốn tìm cái danh sách gì đó, bảo thạch hoặc trướng sách linh tinh gì đó, thật xin lỗi tôi không có."
Nàng cười lạnh."Mục đích của tôi và họ bất đồng, tôi chỉ muốn cô biến mất trên cõi đời này."
"Cô muốn giết tôi?"
"Giết cô, không có lời, chỉ cần đừng quấn quít lấy Hắc Cách Kiệt là được."
"Tôi nghĩ cô lầm rồi, tôi trốn hắn còn không kịp sao có thể quấn quít lấy hắn?" Nàng là bị kẻ kia lùng bắt nha.
"Sự tồn tại của cô phá hư thời gian cho kế hoạch của tôi, tôi là vị hôn thê hắn tuyển định, cô đừng đánh lạc hướng chủ ý của hắn."
Thì ra hắn đã có vị hôn thê, sớm biết hắn không phải thật tình, đối tốt với nàng chỉ là đùa bỡn để trả thù, không phải đã thấy sao? Vì sao còn cảm giác đau lòng.
"Tôi không có ý đó." Liếc mắt xem một cái cũng tốt, như vậy có lẽ nàng có thể hết hy vọng.
"Đường đường là thủ lĩnh Diêm Thủ đảng không phải loại người để nữ nhân như cô có thể si tâm vọng tưởng, sự tồn tại của cô đối với tôi là một sự uy hiếp, gặp được tôi xem ra cô không may rồi."
"Uy hiếp? Tôi không hiểu, đối với cô mà nói, tôi chỉ là nữ nhân tay không tấc sắt."
Nàng cười lạnh."Cô rất khiêm tốn, tôi vẫn không hiểu vì sao Hắc Cách Kiệt chậm chạp không giết cô, không thể không điều tra gia thế của cô, thì ra cô là con người có giá trị cao như vậy, tướng quân Lôi Bá Nạp chắc chắn sẽ rất cao hứng khi nhìn thấy cô."
Mã Lỵ sắc mặt tái nhợt, thì ra nàng ta có tâm cơ khác, đang định sử dụng vũ khí đào tẩu, nhưng Mạn Na sớm có phòng bị, biết rõ nàng có vũ khí lợi hại, trăm dặm chung quanh đây không có chướng ngại vật, cho dù sử dụng vũ khí nàng cũng trốn không xa, huống chi người của Mạn Na sớm đã bao vây nàng, sớm theo dõi nàng, bây giờ…là thời cơ ra tay, lợi dụng địa hình này nàng có chắp cánh cũng không thể bay.
Cứ như vậy, nàng bị Hải Mạn Na mang đi.
************
Nhìn thấy con mồi nhiều năm tìm kiếm rốt cục đã rơi vào trong tay, Lôi Bá Nạp tướng quân phi thường cao hứng, vũ khí thiên tài Mã Lỵ phát minh là tốt nhất, có được nàng không khác gì có được vũ khí tối tân, muốn tập trung lần thứ ba để dành quyền kiểm soát giới chính quyền, việc sáng tạo ra một thế giới độc tài duy ngã độc tôn không còn là giấc mộng xa, tìm nàng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại rơi vào tay hắn.
"Nies tiểu thư, cô cũng thật biết trốn, nhưng kết quả vẫn là chạy không khỏi của cơ sở ngầm ta."
Mã Lỵ lạnh lùng trừng mắt nhìn dã tâm xấu xa kia."Ông thật sự là âm hồn không thể tiêu tan."
"Quá khen, chúng ta cũng coi như có quen biết nhiều năm, lão bằng hữu ta gặp cô quả là rất cao hứng nha."
"Tôi tuyệt không giúp ông chế tạo vũ khí."
"Cô vẫn là cố chấp như vậy, không sao, chúng ta có nhiều thời gian mà, năm năm trước cho cô chạy thoát, hôm nay ta sẽ không bước vào vết xe đổ đó, thời đại tiến bộ, khoa học kỹ thuật đã ở biến chuyển từng ngày, không cần bức bách cô, chúng ta đều có biện pháp cho cô cam tâm tình nguyện chế tạo vũ khí."
"Ý gì?"
"Cho dù cô là thiên tài khoa học kỹ thuật, năm năm trước không biết cô dùng phương pháp gì khiến thân thể đối kháng với nghiêm hình, ta không tin cô có thể kháng cự được cải tạo đầu óc."
"Ông muốn làm gì?"
"Cho phép ta giới thiệu các vị tiến sĩ thiên tài hàng đầu của khoa não, sau khi trải qua phẫu thuật do chính họ làm, cô sẽ không có ý thức phản kháng, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh làm việc, nhà khoa học không có quyền tự chủ phải nghe lời."
"Ông không có nhân tính."
"Ta cũng không phủ nhận, đừng vọng tưởng tự sát, chúng ta có y học kỹ thuật tiên tiến, tùy thời có thể giúp cô cấp cứu." Hắn cười lạnh, hướng một bên hạ lệnh. "Chuẩn bị giải phẫu."
"Thoải mái một chút, hai giờ sau, ta sẽ chuẩn bị hưởng yến nghênh cô gái thiên tài khoa học kỹ thuật sống lại gia nhập bọn ta." Lôi Bá Nạp làm một bộ dáng giả tạo.
Thái độ của Mã Lỵ tỉnh táo dị thường, xem ra nếu không sử dụng phương pháp cuối cùng thì không có biện pháp thoát thân nào khác, việc này cũng chưa được thử nghiệm, nàng cũng không nắm chắc phát minh lần này có thể cứu được mình không, nhưng nàng không có lực chọn đường sống; Nếu thành công, suy cho cùng đều là công lao của Hắc Cách Kiệt.
Nàng nở nụ cười, nhắm mắt lại, toàn thân sẽ phát tác rất nhanh thôi.
Lúc này bóng người không dấu diếm từ một góc nhảy ra, thì ra Tuyết Diễm đã theo đến tận đây, nàng lặng lẽ lẻn vào, không thể tưởng được Kiều Mã Lỵ bị đưa tới địa lao của Lôi Bá Nạp tướng quân, chuyện này không thể được, phải đưa nàng từ phòng mổ đi ra.
Đáng tiếc hành tung của nàng đã bị lộ, một cỗ sát khí hướng nàng đánh úp trí mạng, xoay người né tránh dao nhọn phóng tới, thuở nhỏ may mắn nhiều năm được huấn luyện, cho dù là thanh âm nhỏ của phi dao xé gió nàng cũng có thể phát hiện ra.
Hải Mạn Na âm trầm quỷ quyệt nhìn nàng chằm chằm, có để tránh được tập kích của ả ta quả không đơn giản, chuyện này khơi mào hưng phấn khiến ả hứng trí, mèo đen trước khi đem con chuột cắn nuốt, không đem con chuột đùa bỡn một phen sao được. Móng vuốt của ả có chút nhàn rỗi, liền có một con chuột không muốn sống đến móng vuốt mời ả đùa giỡn.
Tuyết Diễm ngửi được mùi máu, đó là nữ nhân nàng thoáng gặp ở sân bay. Nữ nhân này công phu cao hơn nàng, hơn nữa ra chiêu tàn nhẫn, sát thương đối phương để hưởng thụ khoái hoạt trong mùi máu tanh, đã bị thương nặng nàng phải nhanh chóng đào thoát, chỉ còn cách giữ mạng sống rồi trở về báo cho bọn Thiệu Phàm.
"Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy." Hải Mạn Na cuồng tiếu đuổi giết, lấy súng lục nhắm thẳng vào đầu, trò chơi sắp chấm dứt ───
Chỉ trong một khắc nhanh như mành chuông, tinh thần của nàng bị chấn động mạnh, Mạn Na kinh ngạc nhìn về phía người vừa tới, người đó đúng là Hắc Cách Kiệt.
"Kiệt..." Nàng hoảng sợ lui bước.
Hắn cười tuấn mỹ mà lãnh khốc, đối diện với lãnh mâu hung ác mà nham hiểm vô tình kia khiến người ta run sợ.
"Mạn Na, thật cao hứng khi thấy em trong này." Nụ cười kia ─── làm người ta sợ.
"Kiệt... Anh nghe em giải thích..." Viên đạn không chút lưu tình bắn trúng tim nàng, Hắc Cách Kiệt coi như giày cũ lướt qua nàng.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một mục đích, muốn tìm kẻ không từ giã mà chạy kia, nữ nhân chạy loạn khắp thế giới! Làm hắn lao vào nguy hiểm vượt khắp trùng dương, đến khi tìm được, phải giáo huấn nàng thật nhiều ngày để hả giận, không khỏi cảm thấy thống khoái, chờ mong đến lúc gặp sẽ thấy được biểu tình gì của nàng.
Ở một nơi khác, Lôi Bá Nạp phẫn nộ khiếp sợ nói: "Cái gì! Cô ta đã chết! Nhân viên cấp cứu đang làm cái gì!"
"Đây là một loại hiện tượng rất quái dị, lần đầu tiên tôi nhìn thấy, hoàn toàn không có ngoại thương hay nội thương, nhưng các tế bào cùng nội tạng của cô ta đồng thời ngừng lại, trong vài giây tựa hồ đã tử vong cấp tốc." Bác sĩ kích động nói.
"Làm sao có thể! Vì sao không ai biết lúc cô ta tự sát!"
"Trên cơ bản mà nói tự sát cũng không phải, giống như virus hay khuẩn thì đúng hơn, vì khuếch tán quá nhanh, nhìn ngoài thì thân thể không có bất cứ biểu hiện nào, giống như là ngủ vậy."
(Meg: chết, vi khuẩn hử??? Mã Lỵ quái chiêu, tỷ ấy nói là công lao đều của Kiệt ca, không bít có chế tạo lung tung từ cái giề đó hok nhỉ??? *đầu óc không được sáng cho lắm, bà con thông cảm*)
"Chẳng lẽ chuyện này lại do cô ta bày trò, tiếp tục mổ!"
"Tế bào hoàn toàn đình chỉ trạng thái mổ lúc này không khác gì trực tiếp giết nàng, càng không thể cứu sống."
Lôi Bá Nạp giận không thể át, vất vả lắm mới bắt được Nies. Kiều, không ngờ bị nàng xỏ mũi!
Một gã thủ hạ vội vàng đến thông báo, có rất nhiều người không rõ lai lịch xông vào địa bàn của bọn họ, Lôi Bá Nạp khiếp sợ, tức khắc hạ lệnh phong tỏa nơi này, kích hoạt mật đạo, chạy trước nói sau.
Hắc Cách Kiệt nhìn thân thể lạnh lẽo như ngủ thiếp đi kia, hắn thiên tân vạn khổ đuổi theo, để tìm được một cơ thể lạnh lẽo như hàn băng, hắn bất động nguyên tại chỗ, rõ ràng thoạt nhìn như thấy nàng đang ngủ say, tại sao nàng không thấy nàng thở?
Phẫn nộ, sợ hãi, đả kích tràn ngập lý trí của hắn, hắn mất nàng! Nhận thức điều này làm hắn thống khổ, cho dù ở khắc cuối cùng, nàng cũng không cho hắn cơ hội mắng chửi người, dùng phương thức này làm hắn thất bại hoàn toàn trong thống khổ.
Hắn chỉ muốn làm một việc, đó là phá tan nơi này của Lôi Bá Nạp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.