Chương trước
Chương sau
Làm sao có thể làm cơ quan tinh vi như thế này!
Hắc Cách Kiệt gọn gàng tả hữu né tránh cẩn thận cơ quan ở cửa, không thể tưởng được châu Á lại có khoa học kỹ thuật tinh vi như vậy, có thể thấy được sau lưng hắn còn có một tổ chức bí mật lớn mà hắn không biết, còn nữ nhân kia tất nhiên là nhân vật trọng yếu của tổ chức này, vì phòng ngừa địch nhân xâm nhập, cho nên thiết hạ cơ quan gian nguy phức tạp này.
Tuy rằng cơ quan này mạo hiểm vạn phần, Hắc Cách Kiệt đoán trước muốn vượt qua bên ngoài cần yêu cầu cao độ, nhưng là đừng nghĩ ngăn trở hắn, có thể ngồi trên vị trí thủ lĩnh Diêm Thủ Đảng, cũng không phải là hai ba cái thân thủ là có thể, cơ quan này tuy khó phá nhưng hắn không thể gục ngã.
Lời tuy như thế, đột nhiên, cùng lúc phun ra hai mũi phi châm bén nhọn, hắn lập tức né tránh, phía trước lập tức xuất hiện một bóng người, Hắc Cách Kiệt né tránh đồng thời hướng người nọ bắn một phát súng ─── Trăm phần trăm trúng mục tiêu, cơ hồ đồng thời, đối phương văng lên mặt hắn một chất lỏng.
Đây là cái gì? Hắn kinh ngạc!
Lúc này trên tường xuất hiện một mặt gương hung hăng chiếu rọi hắn, hơn nữa viết ba chữ to "Bạn đã thua".
Hắc Cách Kiệt quả thực giận không thể át, sát khí từ trong lòng không ngừng toát ra ─── Nàng lại lần nữa đùa giỡn hắn! Nàng dám can đảm không muốn sống, lại lần nữa đùa giỡn hắn! Hận không thể đem thây nàng bầm thành vạn đoạn.
* * *
Mã Lỵ vươn cái lưng mỏi mệt, sau giấc ngủ trưa thân mình liền cứng ngắc, sợi tóc tán loạn, vẻ mặt buồn ngủ lừa gạt nán lại. Giữa trưa ngủ say là kết quả tối hôm qua thức đêm, bụng truyền đến thanh âm cô lỗ kháng nghị, nhắc nhở nàng đã hai bữa cơm chưa ăn, đành quyết định đứng dậy vì chính mình tìm đồ ăn cho đỡ đói.
Cuối cùng một bao mỳ ăn liền từ ba ngày trước, không có biện pháp, nuốt vào hai cốc nước lớn cho đủ dinh dưỡng, ít nhất còn có thể duy trì thể lực sẽ không chết, ngày mai lại đi chọn mua thức ăn khô.
Trong suy nghĩ còn có chút hỗn độn, nàng tập tễnh đi hướng phòng nghiên cứu, đột nhiên một trận gió lạnh xẹt qua, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy một cỗ lạnh lẽo trong hơi thở, nàng dừng lại, biết là không phải mình đa tâm, không hiểu sao lại cảm thấy có người đang trừng trừng nhìn nàng, chậm rãi xoay người về hướng góc phòng khách nhìn lại ───
Mã Lỵ nháy mắt giật mình, không nghĩ tới việc thật sự có một vị thân thể cao lớn đứng ở chỗ âm u, dáng vẻ như báo săn, hai mắt vô thanh vô tức, trừng mắt nhìn nàng.
Đôi mắt Hắc Cách Kiệt hung ác nham hiểm nhìn thẳng trước mắt người dám đắc tội đầu sỏ, nhiễu loạn cảm xúc của hắn mấy tháng nay, toàn thân bao phủ sát khí, chậm rãi tới gần nàng, Kiều Mã Lỵ vẻ mặt cứng lại, thẳng tắp trừng mắt nhìn hắn, há mồm hồi lâu, nhìn thẳng bóng dáng cao lớn của đối phương bao lại toàn bộ thân mình nàng.
Kinh hách đến không động đậy? Tốt lắm, hắn muốn nàng sợ hãi, kế tiếp hắn sẽ làm nàng hiểu được chọc tới người của hắn, sẽ giống như e ngại bước vào cửa địa ngục.
Oa ── ha ── ha! Phút chốc Kiều Mã Lỵ cười to không thôi, trên mặt hiện ra cảm xúc hưng phấn khó có được đã nhiều năm, đời này có thể tác động tới cảm xúc của nàng chỉ có việc nghiệm chứng phát minh mới của mình có hiệu quả. Nhìn xem! Người da đen trước mắt chọc cho nàng vui vẻ thế nào!
Đột nhiên thoải mái cười to, nàng làm cho Hắc Cách Kiệt giật mình thất thần, bùng phát lửa giận, một phát bắt được y phục của nàng."Cô còn dám cười." Ngữ khí uy hiếp tràn đầy sát ý, hắn tin tưởng khí thế đổ máu lạnh lẽo như vậy đủ để làm người ta run rẩy đến ngất.
Thực tế, dường như không hiệu quả, vẻ mặt hắn đầy mực nước khiến nàng ôm bụng cười, cười to không thôi, cười ra nước mắt, cũng cười đến đỏ ửng.
"Ha, ha ─── Nhìn anh xem, giống như người da đen bị bôi kem đánh răng." Nàng cười đến không thể thở nổi.
"Tôi giết cô!" Đã đạt đến nhẫn nại cực hạn, Hắc Cách Kiệt cắn răng nói ra.
"Bình tĩnh…Chờ tôi cười xong rồi anh giết cũng không muộn."
Người này chết đến nơi rồi còn có thể cười vui vẻ đến như vậy? Tức giận tuy rất nhiều, hắn cũng không khỏi khâm phục nữ nhân can đảm này.
"Xem cô can đảm như vậy, tôi cho cô hai lựa chọn, cô muốn ăn viên đạn để chết một cách thống khoái, hay là nuốt độc dược chậm rãi chết, điều này sẽ làm cho cô có thời gian lo việc hậu sự."
"Sao?" Nàng kinh ngạc, vốn dĩ không có ý cười.
Hiện tại mới sợ hãi? Quá chậm, đến phiên hắn cười sự biến hoá kỳ lạ.
"A, thì ra anh không phải là『Hắc Ưng 』." Nàng bừng tỉnh đại ngộ.
Hắc Cách Kiệt cũng sợ run, nhận ra ý tứ trong lời nói của nàng thì không thể tin nổi hỏi: "Cô không nhận ra tôi?"
"Anh là ai?"
Hắn ─── Thật sự, thật sự rất muốn bóp chết nàng, chán nản không thể cam lòng, sảng khoái đập chết nàng! Không thể chịu đựng được, chính mình vất vả đi nửa Địa Cầu để tìm được nàng, nàng lại giữ vẻ mặt không hiểu hỏi"Anh là ai!”
Bình tĩnh! Hắn muốn bình tĩnh! Bắt buộc chính mình hít sâu một hơi, hắn đường đường là thủ lĩnh Diêm Thủ Đảng, lại bị một nữ nhân làm cho rối loạn đầu óc, có lẽ là chính mình hiện tại để lộ ra mặt đen khiến nàng nhận không ra.
Chung quanh nhìn nhìn, hắn thẳng hướng phòng tắm, dùng nước rửa sạch gương mặt đen thùi, ngẩng đầu nhìn nhìn vào gương, mặt vẫn là đen, dùng xà phòng rửa mạnh, nâng mặt lên ─── vẫn đen thùi giống nhau chút không suy giảm.
Chết tiệt! Sao lại thế này? Đây không phải mực nước sao?
"Đó là mực nước đặc chế, dùng nước cùng xà phòng không thể." Kiều Mã Lỵ ở cạnh cửa nói."Đi theo tôi."
Hắc Cách Kiệt hoài nghi theo nàng, có âm mưu gì không?
Đề phòng theo nàng đi vào phòng thí nghiệm, ngoài ý muốn nhìn thấy căn phòng nhét đầy các loại dụng cụ kỳ quái, khắp nơi chứng kiến tất cả đều là dụng cụ thí nghiệm. Kiều Mã Lỵ dựa theo thí nghiệm lấy ra hai loại chất lỏng lạ, ấn hỗn hợp này vào khăn mặt ẩm, định giúp hắn lau mực nước trên mặt.
"Làm cái gì?" Hắc Cách Kiệt cảnh giác, kiềm chặt tay nàng nàng.
"Giúp anh lau mực nước nha." Người này thật là kỳ quái, khẩn trương như vậy làm chi.
"Tôi tự mình làm."
Tiếp nhận khăn mặt, hắn thử lại ở trên quần áo, quả thực nhìn thấy mực nước trên quần áo bị lau đi, thế này mới yên tâm lau mặt.
"Ồ? Anh là người ngoại quốc?" Kiều Mã Lỵ thế này mới thấy rõ ràng nam nhân ở trước mắt là tóc nâu mắt màu hạt dẻ, lại nói một lèo lưu loát tiếng Trung.
Lau đi mực nước đen, cuối cùng hắn khôi phục nguyên trạng, trong mắt nổi lên lửa giận, lại lần nữa bắn về phía nàng."Tôi là người Italy."
"Người Italy? Làm sao có thể chạy tới nơi này?"
"Cô cứ nói thử đi?" Chỉ số nguy hiểm trong giọng dần dần ngưng tụ.
Kiều Mã Lỵ xem kỹ gương mặt anh tuấn xa lạ này, dường như có chút quen thuộc nhưng lại không thể xác định.
"Chúng ta đã từng gặp qua?"
"Không sai." Tốt lắm, nàng mau nhớ lại đi, tiếp theo nàng nên hiện ra thần sắc e ngại.
Nàng trái lo phải nghĩ cả buổi, ngày thường quen nhớ các loại công thức tính toán, đối với các trình tự tổ hợp đã gặp qua là không quên được, chỉ duy nhất gặp người là không nhớ, nam nhân trước mắt này xác thực có chút giống như đã từng quen biết, nhưng là...
"Tôi nghĩ không ra." Nàng nói rõ ràng dễ hiểu.
"Cô nghĩ không ra?" Gió lốc ngưng tụ trong mắt sẽ bùng nổ, hơn nữa người đã gặp nàng thật sự mười phần có hình dạng dễ quên."Chết đã đến nơi còn không biết."
Nàng nhẹ nhướng đôi mày liễu, có cần phải lấy cái chết đe dọa sao?"Đừng nóng giận thôi, tôi đối với người từng gặp trí nhớ vốn cũng rất kém, người hôm qua mới gặp qua hôm nay cũng sẽ quên ngay."
"Tôi tức giận không phải vì chuyện này."
Không phải? Vậy thì tại sao? Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh phát hiện, cái miệng anh đào nhỏ nhắn dần dần gợi lên biến hoá kỳ lạ thành hình vòng cung, Hắc Cách Kiệt hồ nghi nhìn chằm chằm nụ cười kia, nàng có chủ ý quỷ quái gì?
"Tôi đã hiểu, kỳ thật không vượt qua được cơ quan kia không phải chuyện mất mặt gì, dù sao đó là thành quả nhiều năm của tôi, gần nhất lại thay đổi, đừng quá quan trong như vậy."
Mã Lỵ hảo tâm vỗ vỗ an ủi hắn một chút, miệng mặc dù nói như vậy, khuôn mặt tươi cười lại dấu không được lộ ra bản tính kiêu ngạo, không có biện pháp phá giải, nàng rất đắc ý.
Hắc Cách Kiệt có tia kinh dị, vốn dĩ một bụng lửa giận, nhưng nghe đến lời nói sau của nàng, tạm thời dời đi sự chú ý.
"Cơ quan kia là do cô thiết kế?"
"Đúng vậy, vốn có chút sơ hở, tôi đã trải qua bao thay đổi ngày càng có xu thế hoàn thiện, anh có thể đánh tới mũi nhọn thực là lợi hại." Sắc mặt nàng lộ vẻ bội phục.
Trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc, cô gái này là thần thánh phương nào, có thể chế tạo ra cơ quan hoàn mỹ như thế, nhìn nhìn lại bốn phía, đập vào mắt có thể thấy là dụng cụ thí nghiệm, chứng minh lời nói của nàng không giả.
Cô gái này không phải đơn giản, khó trách có thể đánh cắp gì đó của hắn, nhìn nhìn lại thần sắc bình thản ung dung của nàng, nếu nàng không phải lớn mật thần kỳ, thì đó là không hiểu rõ tình cảnh của chính mình, xem ra nàng là thuộc loại người sau, nếu không không ai có thể có thần trí thanh tỉnh khi biết được đối mặt là lão đại của Diêm Thủ Đảng.
"Đúng rồi, anh vẫn chưa trả lời tôi, anh là ai?" Nàng truy hỏi, đối với người này sinh ra hứng thú, đương nhiên không phải vì loại nguyên nhân nông cạn là bộ dạng anh tuấn của hắn, mà là vì hắn phá không ít cơ quan của nàng, tuy rằng không thành công, nhưng cũng đủ để nàng thực sự tò mò.
Hắc Cách Kiệt trầm tư lại, quyết định thay đổi kế hoạch nguyên bản, phát minh của nàng hấp dẫn dã tâm của hắn, hắn quyết định ở lại để biết rõ ràng trụ cột của nàng, phía trước tạm thời lưu mạng chó của nàng, quan sát một thời gian, nếu xác định không có giá trị lợi dụng, lại giết nàng cũng không muộn, hơn nữa hắn còn muốn cầm lại thứ “Này nọ” thuộc về hắn, hắn cũng muốn biết mục đích trộm này nọ của cô gái là gì.
Sau khi suy tính, thần sắc vốn dĩ sắc bén hòa hoãn lại, quyết định chế tạo ra lý do lưu lại.
"Tôi là đến hưởng ứng lệnh triệu tập công tác."
"Hưởng ứng lệnh triệu tập? Tôi không đăng báo tìm người."
"Tôi không phải xem báo giấy đến, chính là vừa vặn đi du lịch qua nơi này, muốn tìm công tác kiếm chút lộ phí." Tuy rằng lý do này có chút không hợp với lẽ thường, nhưng mà khi nghĩ đến cô gái trước mắt dường như có chút vấn đề về thần kinh này, hẳn là sẽ không bị phát hiện.
"Thực đáng tiếc, tôi đây không thiếu người."
Hắc Cách Kiệt chung quanh nhìn nhìn, nở ra một nụ cười.
"Tôi đã xem qua tất cả, cô tựa hồ rất ít nấu cơm, ở tại nơi này, địa phương hoang sơn dã lĩnh, ăn cái gì cũng rất không tiện, nếu cô mời tôi nấu cơm, có thể giải quyết ba bữa, không cần mỗi ngày ăn mỳ ăn liền hoặc thức ăn vi ba." Vừa nói vừa chỉ vào thùng rác của nàng, tất cả đều là mỳ ăn liền cùng đồ ăn vi ba đóng gói.
"Nhưng ───"
"Tôi không cần nhiều tiền lương lắm, chỉ cần có thể để tôi lưu lại là tốt rồi."
"Lưu lại?" Nàng lắc đầu."Tôi không dư thừa phòng."
"Sẽ có, không có việc gì tôi không giải quyết được." Không cho nàng có đường sống cự tuyệt, liền tự do đi thăm qua phòng nghiên cứu này, dường như nơi này cùng nơi của hắn giống nhau.
Mã Lỵ nhướng mày, không hề gặp người như vậy hưởng ứng lệnh triệu tập công tác, xem thái độ của hắn một bộ lãnh ngạo, cứ như hắn mới là chủ nhân, mọi việc nương theo ý hắn, nàng mướn hắn là chuyện đương nhiên.
"Tôi lại không biết tài nghệ của anh như thế nào, làm sao cứ như vậy thuê anh?" Nàng hai tay vòng lên ngực liếc hắn.
Hắn cười đến lãnh ngạo tuấn khốc."Chờ cô nếm thử xong, sẽ thu hồi những lời này." Nói xong thẳng mở tủ lạnh ra..
"Chậm đã ───" Tủ lạnh kia không thể mở nha!
Sự tình luôn không kịp ngăn cản, Mã Lỵ miệng cố gắng không cười, nhưng vẫn là không thể ngăn chặn hình dạng huyền nguyệt (trăng đêm) hiện ra, con ngươi bật ra nước mắt, cái mặt nam nhân đầy bánh ngọt ăn thừa, chỉ có thể dùng năm chữ chật vật không chịu nổi để hình dung hiện trạng thảm hại của hắn.
Hắc Cách Kiệt nắm chặt nắm tay run run, hắn tránh thoát vô số viên đạn, lựu đạn, thậm chí đạn pháo, không người nào có thể chạm vào được hắn. Mà nữ nhân ─── vừa rồi là mực nước, bây giờ lại là bánh ngọt, không đến một ngày liền bị nàng đùa giỡn hai lần, đầu tiên là làm thành Hắc vô thường, lúc này lại biến thành Bạch vô thường, thực ─── Con mẹ nó! (hắc bạch vô thường: hai vị ngạ quỷ mặt trắng mặt đen đi theo phán quan bắt hồn)
Nàng ngậm miệng cố gắng không phì cười kẻ gặp chuyện không may, Hắc Cách Kiệt giận trừng mắt nhìn người kia vì nhịn cười mà đỏ ửng mặt, biểu tình lạnh lùng tựa như sứ giả địa ngục, giọng điệu uy hiếp nói: "Mực nước cũng hắt, bánh ngọt cũng ném, cô nhất định phải thuê tôi."
"Đợi chút, có chuyện phải thương lượng thôi ──" Vẻ mặt của hắn so với cương thi còn đáng sợ hơn.
"Cô nhất định phải thuê tôi."
"Đừng bước lại đây nha." Hắn đã đem nàng vây ở góc chết.
"Cô nhất định phải thuê tôi."
"Để cho tôi suy nghĩ ───" Nàng vẫn giãy dụa đến cùng.
"Cô, nhất, định, phải, thuê, tôi." Nàng thở hốc vì kinh ngạc, gương mặt cương thi cơ hồ muốn chạm vào chóp mũi của nàng.
"Này ─── ôi ── được rồi! Tôi đáp ứng mà!"
* * *
Kiều Mã Lỵ mở mắt, vì xác định là mình đang tỉnh, nàng dùng sức mở trừng hai mắt, đó là trải qua một phản ứng rất không tầm thường, nàng chưa bao giờ nghe mùi thức ăn mà tỉnh lại cả. Hôm nay, một loại hương thuần nồng đậm thay thế đồng hồ báo thức đánh thức tế bào toàn thân nàng, nhịn không điều khiển được lòng hiếu kỳ, nàng nhảy xuống lầu tìm tòi đến cùng.
Hắc Cách Kiệt ngồi ngay ngắn trên ghế tao nhã uống cà phê, tư thái khí định thần nhàn giống như vương giả tự động phát ra một loại khí thế quý tộc, một cô gái nhìn thấy, sẽ mê man vì nam nhân này, có thể lâu chưa ăn bữa ăn chính, Kiều Mã Lỵ vừa thấy tràn đầy món ngon, hai mắt chỉ có thức ăn phong phú, làm sao trông thấy hắn là soái ca, hay mỹ nam tử gì chứ, cái gì mà đẹp hay không đẹp trai, hai mắt chỉ nhìn đại tiệc, chảy ròng nước miếng.
"Xin chào." Hắn tao nhã chào hỏi, vừa thấy nàng khoa trương phản ứng, lập tức hiểu được mỹ thực đối với nàng có công hiệu.
"Anh làm?"
"Đúng."
Cái mũi ngửi ngửi, không nói hai lời, nàng bắt đầu ngồi ăn, luôn luôn chỉ ăn bánh mì làm bữa sáng nàng càng ăn càng có lực, đến cuối cùng một số gần như là lang thôn hổ yết.
Hắc Cách Kiệt kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, cô gái này xảy ra chuyện gì? Tại sao lại ăn uống kinh khủng như thế?
Phát hiện động tác của hắn có chút chần chờ Kiều Mã Lỵ, dừng lại dùng chút lực chú ý nhìn về phía hắn.
"Anh ăn thực tao nhã."
"Cô ăn đúng là rất thô lỗ." Tướng ăn của nàng làm người ta không dám khen tặng, hoàn toàn là giống như dân chạy nạn đi ra.
"Tôi? Vậy sao?" Vẻ mặt ngơ ngác, sau đó lại bình thản trực tiếp lấy tay cầm lấy một khúc xương cắn, bộ dáng khó coi như vậy, nàng lại một chút tự giác đều không có.
"Cô với kẻ tám trăm năm không xem ra giống nhau?"
"Ha ha, được rồi, được rồi."
"Tôi không phải là đang khích lệ cô." Hắn cắn răng.
"Vậy sao?"
Hắc Cách Kiệt quyết định nhìn như không thấy, nói chuyện cùng nàng cũng tức chết, chi bằng im lặng ăn thì hơn.
"Tôi ───" Nàng đang cầm bát cơm, coi như trân phẩm bảo hộ ở lòng bàn tay."Đã lâu, đã lâu chưa ăn đến loại này, mời anh đến nấu đồ ăn thật sự là đúng rồi, so với nhà hàng cao cấp kiểu u, hương vị còn ngon hơn."
"Anh là người châu Âu?"
"Là mẹ của tôi, trước đây bà thường nấu cơm cho tôi ăn, hương vị này rất giống."Cảm xúc hưng phấn bỗng dưng dâng lên hiến toàn bộ trong đôi mắt hắn, con mắt lộ ra ánh sáng xanh biếc lung lunh, nàng thấy vô cùng cảm động lóng lánh, vẻ mặt kia còn hơn lời ca ngợi, chuyên chú nhìn chằm chằm thức ăn trong lòng bàn tay.
Hắc Cách Kiệt yên lặng nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt kia thật ra rất mê người, nhìn không ra cư nhiên nàng có một mặt đáng yêu như vậy.
"Này! Ngay cả một hạt cơm không đáng trên bàn cũng nhặt ăn đi!" Cô gái này không thể duy trì hình tượng một chút được sao! Mới cảm thấy nàng có một chút đáng yêu lại ─── Chết tiệt!
"Không ăn rất đáng tiếc." Nàng bắt đầu mút ngón tay còn sót lại chút nước.
"Stop!" Hắn chịu không nổi! Nếu không ngăn cản, hắn có thể tức điên.
"Tôi lại không động đến anh, làm chi lại kích động như vậy ── Này! Đừng lấy đi nha!"
"Không cho phép cô ở trước mặt tôi ăn uống với bộ dáng thế này!"
"Anh đừng nhìn không phải là được sao, đưa tôi."
Chỉ một bữa sáng tại mấy bận ngươi thưởng ta chắn, ta đoạt ngươi ngăn đón, từng trận bắt đầu triển khai, hắn đối mặt với một địch nhân đáng sợ, lại không nghĩ tới việc gặp quỷ chết đói, một cô gái ăn chưa có tướng ăn, ngồi không có tướng ngồi! Nàng cơ hồ là đứng ăn, chỉ vì để tiện lấy đĩa rau, thật sự là một chút hình tượng cũng không có, giống như đời trước đói chết đầu thai, hiện tại vì thức ăn trên tay hắn cùng hắn liều mình, quả thực làm cho người ta không thể nhịn được nữa, gần như phát điên.Sau khi ăn xong ───
Hắc Cách Kiệt trừng mắt giận dữ nhìn quỷ chết đói tham lam trước mắt, chưa thấy qua loại nữ nhân này, xem bộ dáng nàng liếm bàn tay, thật sự là không hơn không kém quỷ chết đói, ghê tởm tới cực điểm!
Kiều Mã Lỵ ăn no, còn nhớ lại đống món ngon vừa mới kia, lơ đãng thoáng nhìn vẻ mặt mất hứng của hắn, pha trò cười nói: "Anh nấu đồ ăn ăn ngon thật, đừng nóng giận, ta sẽ thêm tiền lương cho anh." Hắc Cách Kiệt chỉ lạnh lùng nhìn trừng trừng nàng, không nói một câu, thẳng lướt qua nàng đi hướng bàn ăn, thu thập tàn cục.
Kiều Mã Lỵ đành phải đi theo hắn đến phòng bếp, lúc này mới phát giác phòng bếp đã thay đổi, nguyên bản tán loạn vô tự được sạch sẽ thay thế, gia vị, đồ ăn cùng các loại đồ làm bếp đều tự trở về vị trí cũ, chân chính giống cái phòng bếp.
"Thật là lợi hại, anh tối hôm qua sửa sang lại?"
Hắn như cũ không nói, hoàn toàn mặc kệ nàng.
Nàng tiếp tục chậc chậc lấy làm kỳ lạ, ca ngợi nói: "Chưa thấy qua nam nhân giống như anh."
"Tôi cũng chưa gặp qua nữ nhân như cô." Hắn nhịn không được cắn răng nói. Ở Italy, phòng bếp là vị trí của nữ nhân.
Hiển nhiên Mã Lỵ không chú ý trào phúng trong lời nói của hắn, ngược lại còn một lòng chờ mong hỏi: "Cơm trưa ăn cái gì?"
Hắc Cách Kiệt liếc mắt nhìn nàng một cái, đáp: "Trời nóng nực, làm vài món ngon miệng của Italy."
"Được nha ───" Nàng giơ cao hai tay ăn mừng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ, giải quyết nhu cầu dân sinh, khoái hoạt trở về phòng thí nghiệm tiếp tục công tác nghiên cứu của nàng.
Hắc Cách Kiệt nghĩ rằng nữ nhân này thật đúng là dễ giải quyết, một bữa cơm liền thu phục nàng. Tối hôm qua hắn liền đem này đống phòng ở cao thấp toàn bộ tuần qua một lần, hoàn toàn không cần cẩn thận giống như gián điệp lẻn vào, bởi vì nữ nhân kia ngủ với lợn chết là giống nhau, có thể nói hắn thong dong tự tại đi dạo mỗi một tầng lầu.
Mặc dù không hiểu khoa học kỹ thuật, nhưng thành phẩm khoa học kỹ thuật ở lầu ba mới có thể làm hắn càng thêm khẳng định đối với Kiều Mã Lỵ, duy nhất không biết đến là, người ủng hộ kinh phí cho nàng nghiên cứu là ai?, Là chính phủ, xí nghiệp tư nhân, hay là quốc gia khác? Còn có, nàng ăn cắp gì đó của hắn tới nơi này dùng để làm gì?
Chuẩn bị tốt tương gia vị Italy đặc chế, mở ra tủ lạnh phía trước, hắn sẽ không quên đè xuống trước tiểu chốt mở tủ lạnh ở phía trên, nếu không lại giống như ngày hôm qua bị cơ quan bí mật dấu diếm vừa vặn hất vào mặt.
Cẩn thận quan sát thiết kế cơ quan này, lại quay đầu nhìn xem dung mạo cô gái không sâu sắc kia còn có chút mơ hồ, hắn lâm vào trầm tư, năng lực này của nàng thực đáng sợ, nếu là địch nhân, có lẽ sẽ uy hiếp rất lớn đến sự sống còn của tổ chức, nếu thật sự là như thế, hắn sẽ không chút do dự giết chết nàng.
Nhưng … Hắn hy vọng nàng không phải địch nhân.
* * *
Hongkong
Tuyết Diễm lặng lẽ lẻn vào bên trong sòng bạc Hongkong; sòng bạc này thuộc tổ chức bang phái Hương Giang lớn nhất ─── Hồng Đằng Giúp, tổ chức này chủ yếu hoạt động ở vùng duyên hải đại lục, Hongkong và Philippines to như vậy.
Nàng biết ở trong này nàng có thể thám thính tin tức nàng muốn, cải trang thành khách đánh bạc bình thường hòa lẫn vao ván đặt cược, dựa vào dung mạo xinh đẹp, rất nhanh liền được tên địa đầu lão đại chú ý đến. Lão đại sòng bạc Lưu Thành Tam đương nhiên là sẽ không bỏ qua loại nữ tử ham bài bạc gợi cảm diễm lệ này, quyết định tận tình hưởng thụ sắc dục này.
Vì thế, Tuyết Diễm dễ dàng lẫn vào cửa ngầm sau văn phòng của Lưu Thành Tam, ý bảo tất cả những thủ hạ Lưu Thanh Tam lui ra sau, nàng làm bộ ủy thân cho hắn, thừa dịp bất ngờ, một cái đá xoáy gió đưa hắn gạt ngã cũng dẫm nát, lập tức dỡ tóc giả xuống, lấy ra súng lục giấu ở tóc giả mê người để ở huyệt Thái Dương của hắn, hồi phục sắc mặt nguyên bản lạnh lùng.
"Cô là ai?" Lưu Thành Tam sợ hãi hỏi.
"Sát thủ. Chuyên giết loại côn trùng dâm trá lừa sắc như ông."
"Tha cho tôi, toàn bộ tiền đều cho cô, muốn bao nhiêu đều tùy cô."
"Mạng của ông dường như không chỉ bao nhiêu đó."
"Cô muốn cái gì?" Hắn cảnh giác hỏi, bàn chân dẫm lên gáy hắn làm cho hắn đau đớn khó chịu.
"Gần đây các ông đã tiếp nhận vụ mua bán nào?"
"Tôi không hiểu ý của cô."
"Không hiểu?" Chân lần nữa dùng sức mạnh hươn, gáy Lưu Thành Tam đau đến vang xèo xèo."Còn cần tôi làm thêm mới giải thích sao?"
"Không, không cần." Hắn đau đến vội vàng kêu ngừng.
"Hành động gì?"
"Tôi chỉ biết tổ chức phái một số đông người đi tìm một cô gái."
"Cô gái đó là ai?"
"Tôi không biết." Hắn lại lần nữa đau đến kêu to."Tôi là nói thật! Chúng tôi thu được tình báo, có một cô gái sau khi trộm bảo vật của thủ lĩnh Diêm Thủ Đảng ở Italy, liền chạy trốn tới châu Á này, cấp trên hạ lệnh muốn chúng tôi bắt cô gái kia."
"Cô gái kia trộm bảo vật gì, khiến cho các ông phải hoảng hốt đi tìm."
"Nghe nói... Là một viên ngọc bích giá trị ba triệu, đã có ngàn năm lịch sử."
Tuyết Diễm huýt sáo, là la, ngọc bích ba triệu, khó trách có rất nhiều nhân vật to lớn của Diêm Thủ Đảng xâm nhập vào châu Á, hiện tại càng dẫn tới châu Á có nhiều bang phái hắc đạo mơ ước viên bảo thạch kia.
"Cám ơn ông cung cấp tin tức."
"Không khách khí."
Một cái chộp, Lưu Thành Tam liền ngất đi.
Nàng ở trong phòng hắn tìm được hồ sơ bí mật về hành động đoạt bảo thạch, phát hiện Hồng Đằng ở mặt ngoài phái một số đông người đến Nhật Bản, Hàn Quốc, thực tế chỉ là vài bộ phận nhỏ lẻ, toàn bộ chủ lực đi Đài Loan, mấy tháng qua những hành động của Hồng Đằng giúp đều là thủ thuật hành động che mắt, bọn họ muốn bắt cô gái đang trốn ở Đài Loan.
Các bang phái hắc đạo toàn bộ được triệu tập đến Đài Loan, đây là một chuyện lớn tầm cỡ quốc tế! Đây chính thật là tin tức nóng hổi, nàng chạy về Đài Loan, có tình báo này liền muốn nhanh chóng tìm Bạch Thiệu Phàm tranh công, sự việc không thể trì hoãn, nên nhanh chóng đăng kí trở về đi thôi.
Đi vào sân bay, lơ đãng cùng một cô gái xa lạ gặp thoáng qua.
Đột nhiên, nàng kinh ngạc quay đầu lại, đó là một cô gái ngoại quốc trẻ tuổi, dáng người cao gầy, bởi vì đeo kính râm cho nên không thấy rõ lắm diện mạo của nàng, nhưng mà có thể cảm giác được là một cô gái rất đẹp.
Là nhìn sai sao? Vừa mới lướt qua, nàng ngửi được hương vị máu trên người nữ nhân kia. Thân là sát thủ, đối loại mùi này đặc biệt mẫn cảm.
Nhưng mà dù sao cũng không quen không biết, không cần thiết phải tìm hiểu để làm gì, máy bay sắp cất cánh, nàng vẫn là mau đăng ký trở về đi.
* * *
Lam Tuyết Diễm ở Hongkong điều tra thì vợ chồng Nhược Băng đã sưu tập những tin tức về sự kiện giống như thế, sau khi có phát hiện mới, Nhược Băng hẹn Bạch Thiệu Phàm ở một nhà ăn gặp mặt.
"Anh vẫn là làm việc như vậy, muốn gặp anh còn phải xếp hàng." Nhược Băng trêu ghẹo nói.
"Chỗ nào trong lời nói, chỉ cần em gọi điện thoại, anh nhất định gặp ngay." Nhìn Nhược Băng, vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng thân đã là vợ của ngươi ta.
"Có tìm được không?" Hắn hỏi.
"Như cũ."
"Anh đã xem qua tin tức trên tờ Wekend Word, Chicago bắt được trùm ma túy quốc tế, làm được rất được, tuy rằng trên báo viết là công lao của cảnh sát Chicago, nhưng anh biết, là kiệt tác của vợ chồng em."
"Luôn không thể gạt được anh."
"Chúng ta là bạn tốt nhiều năm, nếu như vậy còn đoán không ra, anh nên về hưu. Tại sao lại đột nhiên gặp anh, Hắc Ưng đâu?" Không thấy bóng người n Thác, Bạch Thiệu Phàm còn buồn bực.
"Anh ấy có chuyện khác, hôm nay gặp anh là có việc muốn báo cho anh biết."
"Vừa vặn, anh cũng có chuyện muốn nói cho em."
"Sao?"
Đang muốn tiến vào chính đề nói chuyện, đột nhiên bị bóng dáng tham gia đánh gãy.
"Hai vị thật hăng hái, tại đây uống xong buổi trà trưa." Tuyết Diễm không mời mà tự đến, ngoài miệng mặc dù mang theo mỉm cười, vẫn dấu không được ghen tuông trong lời nói.
"Chồn đen, đã lâu không gặp." Nhược Băng trong suốt cười.
"Sao tôi không thấy sư huynh?"
"Anh ấy có việc, chỉ có tôi cùng Thiệu Phàm."
"Không sợ sư huynh ghen?"
"Thác biết tôi cùng Thiệu Phàm đi ra, anh ấy không nhỏ nhen như vậy." Lời nói bên trong có ý ám chi.
Tuyết Diễm xấu hổ đẩy phía dưới phát, chẳng lẽ biểu hiện bình dấm chua của nàng rất rõ ràng? Nhưng đôi mắt bất chợt nhìn vào đôi mắt đang cười của Thiệu Phàm, không khỏi cảm thấy ngượng ngập, vì che dấu sự bối rối của mình, nàng vội vàng nói sang chuyện khác.
"Tôi có một tình báo mới nhất, Chuyện liên quan đến an nguy xã hội, có hứng thú không?"
"Tình báo gì?" Nhược Băng hỏi.
Tuyết Diễm trầm mặc không nói, Nhược Băng hiểu rõ, dưới bàn hạ chân đá Thiệu Phàm một cước, ám chỉ hắn đặt câu hỏi.
"Chăm chú lắng nghe." Cố nén chân đau, Bạch Thiệu Phàm lễ độ nho nhã mở miệng, Nhược Băng thật đúng là không lưu tình.
Thấy Thiệu Phàm đặt câu hỏi, Tuyết Diễm mới vừa lòng, mở miệng."Theo tôi điều tra, thời gian này có không ít tổ chức hắc đạo lẻn vào Đài Loan, thế lực tổ chức này thập phần khả quan, bao gồm Hồng Đằng Giúp của Hongkong, Khởi Vân Xã của Nhật Bản, còn có thế lực trải rộng toàn bộ thế giới Diêm Thủ Đảng của Italy, quả thực là hắc đạo toàn cầu đại tập hợp."
"Thì ra cô cũng tra được." Nhược Băng nói.
"Chẳng lẽ cô cũng vậy” Tuyết Diễm kinh ngạc nói.
"Không chỉ có như thế, ngay cả nước Mĩ, nước Nga, thậm chí Nhật Bản và cả châu Á, các quốc gia quốc tế, cục hình sự đều phái người đến đây." Bạch Thiệu Phàm bổ sung.
Ba người cảm thấy kinh ngạc vì ăn ý tuyệt hảo, không hẹn mà cùng cười, thì ra mọi người đều muốn nói tới cùng một sự kiện. Như vậy là tốt rồi, không cần lại lãng phí lời lẽ  thuật lại, trực tiếp tiến vào chủ đề.
"Xem ra các người cũng biết nguyên nhân chủ yếu làm cho giới hắc đạo của các quốc gia tụ tập đến Đài Loan." Tuyết Diễm thở dài, vất vả lâu như vậy, thì ra mình không phải người đầu tiên tìm được tình báo.
"Biết, cũng khó trách Diêm Thủ Đảng lại khẩn trương như thế, như vậy là vật quan trọng đó đã bị trộm, sự tình liên quan đến sự sống còn của tổ chức bọn họ, cho dù mất mạng cũng phải tìm trở về."
"Quan trọng đến như vậy sao? Mặc dù là bảo thạch vô giá, cũng không đến nỗi tan rã nội bộ đi?" Tuyết Diễm nói.
"Bảo thạch?" Bạch Thiệu Phàm cùng Nhược Băng đồng loạt cùng hỏi, hai người đều giữ vẻ mặt buồn bực, Thiệu Phàm lập tức tiếp tục nói: "Sao lại là bảo thạch? Tôi nói là danh sách tổ chức của Diêm Thủ đảng."
"Cái gì? Bị trộm không phải là danh sách rửa tiền mười năm nay của bọn họ sao?" Nhược Băng càng thêm kinh ngạc nói.
Ba người hai mặt nhìn nhau, bị ba loại đáp án bất đồng làm cho hồ đồ! Sau nhiều lần đối chiếu thảo luận, cuối cùng rốt cục được kết luận.
"Có thể thấy được, có người có ý định tun ra tin vịt nhằm dấu tai mắt người khác."
"Tôi đồng ý, có lẽ là ba thứ này đều giống nhau, có lẽ cũng không phải, thứ bị trộm là cái khác."
"Tuy rằng ba người chúng ta tin tức không giống nhau, nhưng có một chung điểm, người ăn cắp bảo vật của Diêm Thủ Đảng là một cô gái."
"Chúng ta trước hết phải tìm được cô gái này."
"Có tư liệu của cô ấy sao?"
"Chỉ biết là là người phương Tây, tuổi khoảng chừng mười bảy, mười tám."
"Cô gái mười bảy, mười tám, thế nhưng có thể ăn cắp này nọ của Diêm Thủ Đảng, nhất định không phải nhân vật đơn giản."
"Nhưng chỉ biết là người phương Tây cùng độ tuổi, tư liệu ít như vậy giống như mò kim đáy biển, chi bằng ba người chúng ta hợp tác phân công nhau tiến hành, có thể gặp được may mắn." Thiệu Phàm đề nghị.
"Tôi đồng ý." Nhược Băng gật đầu, hai người đồng thời nhìn về phía Tuyết Diễm.
"Tôi là sát thủ, cũng không phải cảnh sát hay trinh thám." Hiển nhiên nàng còn dỗi Thiệu Phàm lần trước phong tình khó hiểu.
Bạch Thiệu Phàm hiểu được ý tứ của nàng, thái độ thành khẩn nói: "Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi một tay." Đây là lần đầu tiên hắn cầu nàng, Tuyết Diễm quả thực thụ sủng nhược kinh.
"Được rồi, anh đã mở miệng cầu em, em liền làm gà mẹ lâu một chút." Tuy rằng trong lòng thập phần cao hứng, nhưng cũng không thể biểu hiện rõ ràng.
Ba người cuối cùng đạt chung nhận thức, sau khi bàn bạc, quyết định Bạch Thiệu Phàm phụ trách tin tức về hình cảnh quốc tế, Nhược Băng dò la dân tình, Tuyết Diễm chú ý phương diện hắc đạo, từ đó có thể tam phương ăn hết, nhanh chóng tìm được tin tức.
Nhược Băng nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thời gian ước định cùng chồng yêu đã nhanh đến."Em còn có việc đi trước một bước, có tin tức lại liên lạc."
Thiệu Phàm nói: "Không cùng ăn cơm sao?"
"Lần sau đi, dù sao anh đã có mỹ nữ làm bạn." Mỹ nữ đương nhiên là chỉ Tuyết Diễm, Nhược Băng ngầm giúp hắn, cũng biết thời biết thế, lưu lại nơi này chỉ làm kì đà cản mũi bọn họ, nên cho bọn hắn một cơ hội ở cùng nhau.
Thiệu Phàm âm thầm thở dài, căn cứ vào phong độ lịch lãm, hắn nhã nhặn hỏi: "Ăn một bữa cơm đi, anh mời khách."
Tuyết Diễm cắn môi dưới, miệng đông cứng."Không cần, không quấy rầy thời gian quý giá của anh." Xoay người liền đi.
"Chồn đen." Hắn gọi trụ nàng.
"Yên tâm, nếu đáp ứng giúp anh, em sẽ không nuốt lời." Nàng không phải ngu ngốc, nhìn ra được trong mắt Bạch Thiệu Phàm vừa mới níu kéo Nhược Băng, nàng mới không cần hắn miễn cưỡng bố thí đồng tình, giờ phút này lựa chọn cao ngạo mà rời đi.
Nàng cũng không tin chính mình thua kém Nhược Băng, một ngày nào đó, nàng muốn ánh mắt của hắn chỉ ngừng trú ở trên người mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.