"Sẽ không đâu! Anh làm sao có thể khinh thường tạo nghệ nấu ăn của em được chứ?" Tài nghệ nấu ăn sao? Tịch Ly cười ra nước mắt. Đời này, đây là lần đầu tiên có người nói với cô một câu như vậy. "Tạm biệt, Lạc Anh!"
"Tạm biệt" Tuy cô đã cúp máy nhưng Lạc Anh vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại. Trong lòng anh. như được rót mật ngọt, cứ thể nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại mà cười ngốc.
Trợ lý Diêu ngồi phía trước lái xe, liếc mắt qua gương liền bị vẻ cười tươi như trẻ con được cho kẹo của anh dọa cho giật mình. Đi theo Lạc Anh đã mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy Lạc Anh cười tươi đến.
thế.
"Những người có tình yêu, quả thật là kì diệu quá đi mà."
"Những người có tình yêu, quả thật là kì diệu quá đi mà!" Diêu Tấn thầm cảm thán trong lòng một câu rồi cứ thế lái xe theo lộ trình mà chạy thẳng
về biệt thự.
Lạc Anh đẩy cửa xe bước ra, nhìn căn biệt thự lớn ở trước mặt, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác chờ mong.
Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy khi trở về nhà. Bình thường anh luôn coi nơi này vốn chỉ là chỗ ngủ, đối với việc trở về chưa bao giờ có một chút chờ mong. Vậy mà không biết từ bao giờ, tâm tình của anh đã có một chút thay đổi nhỏ. Mà người đem tới cho anh sự thay đổi ấy, đem tới cho thế giới vốn u ám, mờ nhạt của anh thêm thật nhiều sắc màu mới ấy, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/219394/chuong-15.html