"Cô ấy... Chỉ là do chưa tỉnh rượu nên mới không thể bơi được thôi. Con tin cô ấy mới chính là ân nhân của con vì cô ấy đang nằm trong tay chiếc vòng cẩm thạch đó. "Đúng thật là điên rồ"
Quận Phú Nhấn hoàn toàn không thể nào tin vào tai mắt mình được nữa. Bà ôm bộ dạng
vừa bất lực vừa bực tức, ngay lập tức rời đi.
Quân Kinh đối với sự ngu ngốc cố chấp của đứa con trai này cũng chỉ biết lắc đầu ngán
ngẩm, ông quay mình lại ném cho Quân Thành một ánh mắt "không thể nào tin được" rồi
theo vợ mình rời đi.
Quân Thành ôm lấy Tịch Nhuệ đang ho sặc sụa trong lòng mình, lần đầu tiên trong đời
anh cảm thấy rối bời đến thế.
Nếu...
Nếu như Tịch Nhuệ thật sự không biết bơi, thì có nghĩa người mà anh vẫn tâm niệm là đã
cứu anh thời thơ bé ấy không phải là Tịch Nhuệ. Trường hợp tệ hơn nữa, ân nhân thật sự của anh đó chính là Tịch Ly. Nếu như là vậy thật, liệu anh sẽ phải đối mặt với Tịch Ly ra sao? Còn có Tịch Nhuệ, anh sẽ
nên đối xử với cô ta thế nào?
Lòng anh giờ đây thực sự đang rồi như tơ vò, trực tiếp ôm Tịch Nhuệ bế vào trong nhà
chính, còn phân phó một người làm tắm rửa rồi thay đồ giúp cô ta.
Anh bước vào trong thư phòng, mở hộc tủ ra một chiếc vòng cẩm thạch. Từ khi thấy Tịch Nhuệ đeo chiếc vòng này, anh đã nhận định đây là cô gái mình nên yêu. Khi cô ấy nói rằng mình là người đã cứu anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/219392/chuong-13.html