“Sinh đứa bé ra đi, tôi sẽ tự tay bóp chết nó!” “Quân Thành! Đứa bé là con anh!” “Ha! Con sao? Nhưng tôi nhất định phải ép nó chết theo đứa bé đã mất của tôi và Tịch
Nhuệ!”
Trong một căn biệt thự màu xám trầm, khung cảnh âm u đến nghẹt thở. Bây giờ tuy đang là ban ngày nhưng căn phòng nơi cô ở hoàn toàn không thể lọt vào bất kì một tia nào ánh sáng, thứ phát sáng duy nhất trong đêm tối chỉ có ánh đèn trắng mờ nhạt của căn nhà. “Quân Thành! Anh điên thật rồi! Anh như vậy mà lại muốn giết chết con tôi?”. Tịch Ly như phát điên, trong mắt cô đã hằn lên nhiều tia máu. Cô gào lên đến lạc cả giọng, chỉ mong một chút tức giận từ mình, một chút phản bác từ mình có thể xê dịch một chút
trái tim anh.
Nhưng không, đáp lại cô, Quận Thành chỉ cười. Trong đêm nụ cười ấy như điên cuồng đan xen một tia phẫn hận. “Có điên, cũng là chính cô bức tôi đến điên! Ai bảo cô, hại chết đứa con đầu tiên của tôi và cô ấy?”
Quân Thành dữ tợn nâng cằm cô lên, nếu không phải có chút nương tay mà giảm bớt đi lực đạo thì e rằng xương cằm yếu ớt của cô đã có thể trong tay anh mà vụn nát.
“Nó là em gái tôi!” “Tịch Nhuệ là em gái tôi, tôi có độc ác đến thế nào, cũng sẽ không làm hại tới con bé!”
Cô vùng vẫy cố thoát tay mặt mình khỏi tay anh, nhưng đổi lại chỉ là đớn đau vô độ. Quân Thành không nói thêm đến nửa lời, hất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/219380/chuong-1.html