"Cho dù là như vậy, cháu vẫn muốn xin lỗi bà."
Tịch Nhuệ vẫn duy trì cúi người, không ngẩng đầu lên nhìn Quân Lão Phu Nhân.
Loại hành động đột ngột này của Tịch Nhuệ làm cho Tống Dung Lam không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Người này làm sao vậy? Trước đây không phải luôn đanh đá chua ngoa, tự cao tự đắc không chịu cúi đầu sao? Tại sao chỉ mới một thời gian ngắn thôi mà giống như đã biến đổi trở thành một con người hoàn toàn khác vậy? "Tịch Nhuệ, trước, đứng lên đi.Em đừng có cứ cúi người như vậy nữa."
Quân Thành nắm lấy tay cô mà kéo cô đứng dậy.
Sống lưng của Tịch Nhuệ hay nhức mỏi, chẳng lẽ cô cứ định cúi mình như vậy mãi hay sao? "Cô ta muốn thì cứ để cô ta cúi.Con đau lòng thay cô ta làm gì?"
Quân Lão Phu Nhân nói rồi quay đầu về phía sau mà nhìn bố mẹ Quân Thành rồi lên tiếng: "Chúng ta vào trong thôi.Từ nãy đến giờ đã tốn quá nhiều thời gian vào việc không đâu rồi."
Bà ấy nói rồi bước lên trên tầng hai trước.
Quân Kình cùng Tô An dung cũng nhanh chân đi theo sau, mặc kệ Quân Thành đứng an nủi Tịch Nhuệ mà đi ngang qua anh.
"Cảm ơn anh quan tâm.Nhưng bây giờ đã trễ rồi, em phải ra về trước."
Tịch Nhuệ nói rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng.
Lúc Quân Thành thanh toán xong chạy ra thì không thấy cô ở đâu nữa.
"Cô ấy làm sao có thể đi nhanh như vậy?"
Quân Thành bực tức đấm tay lên xe, sau đó mở cánh cửa xe mà bước vào bên trong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133702/chuong-304.html