Nhìn Lạc Phu Nhân khóc đến mức gần như muốn ngất đi, Cố Hải càng trở nên luống cuống.
Một mặt không ngừng động viên Tịch Ly hãy cố gắng lên, mặt kia lại phải trấn an Lạc Phu Nhân bĩnh tĩnh lại: "Phu Nhân, bà đừng khóc, đừng có khóc mà."
"Lão Gia.Lão Gia, ông có ở đây không?"
Một mình Cố Hải giải quyết mấy chuyện này thật sự là không xuể, bà chỉ đành lớn tiếng gọi Lạc Cẩm, hi vọng là ông ở trên lâu hai có thể nghe thấy được.
Lạc Cấm đang ở trong phòng đọc sách, cũng may ông không có thói quen đóng chặt cửa.
Giọng Cố Hải lại lớn, cho nên rất nhanh Lạc Cẩm đã xuống lầu rồi lân theo âm thanh mà đi vào trong bếp.
Vừa vào trong bếp, ông không khỏi bất ngờ khi thấy ba người phụ nữ đang cùng lúc ngồi dưới sàn nhà.
Con dâu tương lai thì mặt mày trắng bệch nằm bất động, vợ thì đang khóc đến quên đất quên trời, Cố Hải thì đang luống cuống như gà mắc tóc hết nhìn Tịch Ly lại quay sang an ủi Lạc Phu Nhân.
"Có chuyện gì vậy?"
Lạc Cẩm nhanh chân tiến lên phía trước để xem xét tình hình, ông cũng có thể thấy được máu từ hai chân Tịch Ly đang chảy ra.
Ôm lấy Mộ Tuyết Dung, Lạc Cẩm có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể bà đang không ngừng run rẩy thông qua các ngón tay mình: "Tuyết Dung, đừng khóc nữa.Chuyện đâu còn có đó, việc trước mắt là phải đưa Tịch Ly đến bệnh viện."
"Ba...Mẹ...Lạc Anh...Anh ấy..."
Âm thanh của Tịch Ly lúc này đã ngắt quãng, hô hấp hỗn loạn, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133668/chuong-270.html