Lạc Anh quan sát biểu cảm của cô, thấy cô chần chừ không muốn bắt máy nên anh chủ động cầm lấy điện thoại của cô: “Để anh”
Vừa mới nhấn nút nghe, ở đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh gấp gáp của Quân
Thành:
“Alô. Tịch Ly, em có.” “Quân Thiếu Gia, anh gọi cho vợ của tôi có chuyện gì vậy? Anh có biết anh đang làm phiền tới vợ con của tôi không?”
Lạc Anh lên tiếng cắt ngang lời anh ta, âm thanh anh phát ra nghe vô cùng lạnh lẽo. “Lạc Anh?”.
Quân Thành cũng dễ dàng đoán ra được người đang nghe máy là ai, nhưng sự gấp gáp trong giọng nói của anh ta vẫn không hề giảm đi mà ngược lại còn tăng thêm vài phần: “Anh mau chuyển máy cho Tịch Ly đi. Tôi có chuyện gấp cần phải hỏi cô ấy”
“Tịch Ly?” Lạc Anh hơi nhíu mày, sau đó cũng làm theo như lời Quân Thành nói, bởi vì giọng nói của anh ta nghe thật sự gấp gáp, cho nên anh cũng không làm khó anh ta thêm nữa. “Quân Thành bảo muốn gặp em”. Lạc Anh đưa máy cho Tịch Ly cầm. Cô áp điện thoại lên tại rồi hỏi: “Anh gọi cho tôi có chuyện gì vậy?”
“Tịch Nhuệ có ở chỗ em không? Hôm nay anh không thấy cô ấy ở nhà, gọi điện cũng không nghe máy”
“Tịch Nhuệ? Con bé không phải luôn ở chỗ anh sao? Sao bây giờ anh lại gọi tới đây chứ? Lẽ ra anh nên nắm giữ mọi thông tin về con bé mới phải
Tịch Ly có chút cáu gắt nói, cũng là vì lo lắng cho Tịch Nhuệ. Tốt xấu gì hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133655/chuong-257.html