Lạc Anh quan sát biểu cảm của cô, thấy cô chần chừ không muốn bắt máy nên anh chủ động cầm lấy điện thoại của cô: “Để anh” Vừa mới nhấn nút nghe, ở đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh gấp gáp của Quân Thành: “Alô. Tịch Ly, em có.” “Quân Thiếu Gia, anh gọi cho vợ của tôi có chuyện gì vậy? Anh có biết anh đang làm phiền tới vợ con của tôi không?” Lạc Anh lên tiếng cắt ngang lời anh ta, âm thanh anh phát ra nghe vô cùng lạnh lẽo. “Lạc Anh?”. Quân Thành cũng dễ dàng đoán ra được người đang nghe máy là ai, nhưng sự gấp gáp trong giọng nói của anh ta vẫn không hề giảm đi mà ngược lại còn tăng thêm vài phần: “Anh mau chuyển máy cho Tịch Ly đi. Tôi có chuyện gấp cần phải hỏi cô ấy” “Tịch Ly?” Lạc Anh hơi nhíu mày, sau đó cũng làm theo như lời Quân Thành nói, bởi vì giọng nói của anh ta nghe thật sự gấp gáp, cho nên anh cũng không làm khó anh ta thêm nữa. “Quân Thành bảo muốn gặp em”. Lạc Anh đưa máy cho Tịch Ly cầm. Cô áp điện thoại lên tại rồi hỏi: “Anh gọi cho tôi có chuyện gì vậy?” “Tịch Nhuệ có ở chỗ em không? Hôm nay anh không thấy cô ấy ở nhà, gọi điện cũng không nghe máy” “Tịch Nhuệ? Con bé không phải luôn ở chỗ anh sao? Sao bây giờ anh lại gọi tới đây chứ? Lẽ ra anh nên nắm giữ mọi thông tin về con bé mới phải Tịch Ly có chút cáu gắt nói, cũng là vì lo lắng cho Tịch Nhuệ. Tốt xấu gì hai người cũng là chị em cùng nhau lớn lên, cho nên hơn ai hết cô hiểu Tịch Nhuệ yêu Quân Thành tới mức nào, cô ấy nhất định sẽ không chủ động bỏ đi, cũng sẽ không bao giờ không bắt máy của Quân Thành. Hành động đường đột này của Tịch Nhuệ, chỉ có thể vì một lý do duy nhất là cô đã bị đả kích mà thôi. Lạc Anh nhìn thấy cô giận dữ, anh liền đưa tay mình ra sau vuốt vuốt lưng cô, để cho cô có thể bình tĩnh lại: "Tịch Ly, có gì thì từ từ nói. Em đừng có tức giận, cẩn thận ảnh hưởng đến con” Quả nhiên là bản năng của người mẹ. Sau khi nghe Lạc Anh nói như vậy, Tịch Ly cũng dần dần nguôi giận. Cô cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều mà nói với Quân Thành: “Con bé đi khỏi nhà bao lâu rồi anh có biết không?” “Có lẽ chỉ mới đây thôi. Hồi tối hôm kia cô ấy vẫn còn ở đây mà, chuyện đó anh chắc chắn” “Hôm kia? Vậy con bé đã lặn mất tăm mất tích hơn một ngày trời mà đến giờ anh mới đi tìm nó sao? Quận Thành, anh làm sao vậy?” Tịch Ly liên tục lên tiếng chất vấn Quân Thành. Cô thật không hiểu điều gì đã khiến cho Quân Thành thay đổi một cách nhanh chóng đến như vậy. Trước đây người mà anh luôn quan tâm nhất không phải là Tịch Nhuệ sao? Chỉ cần một chút không thấy con bé là đã loạn lên rồi, vậy mà hiện tại Tịch Nhuệ đã rời đi hơn một ngày rồi mới chịu tìm kiếm. Điều này khiến cho cô không thể không nghi ngờ tình cảm của Quân Thành, rằng anh có thật sự yêu Tịch Nhuệ hay không. Lạc Anh thấy tình hình càng ngày càng tệ, anh không muốn tâm trạng cô tiêu cực trước ngày cưới, cho nên liền giành lấy điện thoại từ tay cô rồi đi ra khỏi phòng để nói chuyện riêng với Quân Thành: “Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Quan hệ của vợ tôi và Tịch Nhuệ đâu có thân thiết với nhau đến thế đâu, anh nên tự tìm kiếm có lẽ sẽ khả quan hơn đó.” “Làn phiền hai người rồi” Quân Thành chỉ nói thêm một câu rồi cúp máy, sau đó bực bội ném điện thoại lên ghế sô pha. Trong đầu anh không ngừng hiện ra hình ảnh hôm kia Tịch Nhuệ dùng một ánh mắt đầy thất vọng và đau thương nhìn chằm chằm vào anh, còn có cả câu: “Em hiểu rồi” của cô ấy nữa. Hiểu, rốt cuộc là cô đã hiểu nhầm ý anh thành thế nào rồi? Tối hôm đó rõ ràng Quân Thành không cố ý lớn tiếng với lịch Nhuệ. Nhưng có mặt Quân Lão Phu Nhân ở đó, anh không muốn để cho bà phiền lòng, cũng không muốn mọi chuyện đi quá xa cho nên mới hơi nặng lời với Tịch Nhuệ một chút. Kết quả là không biết từ lúc nào cô ấy đã thu dọn hết hành lý mà rời đi. Ngăn tủ phòng Tịch Nhuệ thường ngủ đã trống không, chẳng còn lại một chút dấu vết gì về việc cô đã từng sống ở đây cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]