“Nếu như vậy thì ta cũng không có gì phản đối nữa. Cụ thể có những gì cần chuẩn bị thì người lớn hai nhà chúng ta bàn bạc riêng với nhau sau nhé
Tịch Lão Gia nói rồi đưa mắt qua nhìn Lạc Phu Nhân và Lạc Lão Gia. Mộ Tuyết Dung thở phào một hơi, cứ cho là vị Tịch Phu Nhân kia không biết điều đi, nhưng cũng thật may mắn Tịch Lão Gia là một người rất hiểu chuyện, cho nên chuyện này cũng không rắc rối như bà dự tính từ trước đó. “Loạn rồi, loạn cả rồi.”
Tịch Phu Nhân đập mạnh tay xuống bàn rồi quay người bỏ lên trên lầu hai. Tịch Nhuệ đúng lúc bưng trà ra cũng đã nghe được kết quả của buổi trò chuyện hôm nay, cô ấy cũng thấy mừng thay cho chị mình. “Chị gái, chúc mừng chị”
Tịch Nhuệ đặt ấm trà xuống bàn rồi nhìn Tịch Ly mỉm cười. Tịch Ly cũng không nên nổi xúc động mà nhào tới ôm lấy Tịch Nhuệ:
FA
“Cảm ơn em, em gái.”
Chuyện hôm nay suôn sẻ được như vậy, cũng là nhờ một phần công sức Tịch Nhuệ đã giúp cô. “Em có giúp được gì đâu. Chị đừng kích động quá, kẻo ảnh hưởng đến em bé trong bụng”
“Em bé sao?”
Tịch Lão Gia nghe con gái mình nói thế thì liền nghệch mặt ra. Lạc Anh nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của ông, anh đứng dậy đi tới bên cạnh cô, sau
đó vươn tay ôm lấy cô vào lòng: “Con quên chưa nói cho bố vợ. Bố sắp lên chức ông ngoại rồi, vợ con hiện tại đang
có thai.
Anh nói rồi đặt bàn tay to của mình lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133635/chuong-237.html