Chương trước
Chương sau

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam, Tịch Nhuệ có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại mà lên tiếng: “Xin chào, anh là ai vậy, Tịch Ly có ở đó không?” “Cô tìm Tịch Ly để làm gì?” Lạc Anh ngồi trong phòng, đưa mắt nhìn Tịch Ly vẫn còn đang nằm ngủ trên giường. Nhìn tên hiển thị trên màn hình là em gái, anh cũng đoán ra được người đang nói chuyện với mình là ai rồi. “Tôi có chuyện gấp cần gặp chị ấy, anh có thể chuyển máy cho chị ấy được không?” “Tôi không muốn làm phiền cô ấy ngủ. Có gì cô cứ trực tiếp nói với tôi là được rồi.” Lạc Anh thành thật bày tỏ vấn đề, một bàn tay to vươn ra vuốt tóc cô. Tịch Ly thấy hơi nhột, cô đưa tay lên gạt tay anh đi, nhưng Lạc Anh đương nhiên là không dễ dàng buông tay khỏi cô như thế, anh hết xoa đầu rồi lại đưa tay xuống nhéo
má cố.
Đang ngủ sao? Vậy gọi dậy là được mà?
Tịch Nhuệ chau mày sau đó hồi đáp lại lời Lạc Anh: “Anh là người hiện tại đang là bạn trai chị ấy nhỉ, vậy có lẽ tôi nên gọi anh một tiếng
anh rể rồi.”
Tịch Nhuệ nâng môi cười, âm thanh nhẹ nhàng như nước lọt vào tai Lạc Anh.
Anh rể sao?
Cô gái này, xem ra cũng biết lấy lòng người khác lắm. Anh thích cách xưng hô này, cho nên phá lệ giúp cô ta một lần vậy. “Tịch Ly, Tịch Ly. Mau dậy đi em, em có người gọi này” "Um...
Tịch Ly mơ màng nghe thấy có người gọi mình, nhưng cô buồn ngủ lắm. Mắt cứ díp hết lại, cho nên lại chui đầu vào trong chăn.
Lạc Anh nhìn hành động của cô, anh vô thức bật cười, đưa bàn tay to của mình kéo cái chăn màu trắng xuống quá cổ cô, để lộ ra gương mặt đang ngái ngủ của Tịch Ly.
Anh quyết định dùng phương thức “dịu dàng” nhất để đánh thức cô. Đó chính là hôn CÔ.
Tịch Ly trong cơn mơ màng cảm giác được môi mình ẩm ướt. Cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cho tới khi không khí lưu thông trong phổi cô ngày càng ít, ép buộc cô phải mở
mắt ra.
“Lạc Anh?” Vừa mới mở mắt ra, cô liền thở hổn hển mà ngồi bật dậy sau đó gọi tên anh. “Chào buổi sáng, em cuối cùng cũng dậy rồi”
Lạc Anh lại yêu chiều hôn lên cái trán cô. Tịch Ly thấy thế liền đưa tay lên che trán, gương mặt đờ đẫn có chút oán trách nhìn anh: “Anh không phải đã nói để cho em ngủ một giấc thật thoải mái sao, làm sao bây giờ lại nuốt lời rồi?”.
Cô cảm thấy thật mệt, ngủ bao nhiêu cũng không đủ, vận động cũng chẳng muốn vận động. “Anh xin lỗi, ngày mai em lại tiếp tục ngủ bù hôm nay nhé” Anh cúi người hôn lên môi cô rồi chuyển máy cho cô: “Em gái em gọi điện”
“Khụ khụ”
Tịch Nhuệ ở đầu dây bên kia họ lên mấy tiếng. Hai cái con người này mới sáng ra mà làm cái gì vậy? Từ cuộc trò chuyện ngắn vừa rồi của Lạc Anh với Tịch Ly, Tịch Nhuệ cũng có thể thấy rõ một sự thật rằng cuộc sống hiện tại của cô đang rất tốt. Tìm được một chàng trai chỉ thuộc về mình, lại còn cưng chiều mình như vậy. “Tịch Nhuệ sao?” Tịch Ly đưa mắ nhìn anh rồi đưa máy áp lên tại mình mà cất giọng, vì cô mới tỉnh dậy nên giọng nói cũng có chút hơi khàn: “Alo? Tịch Nhuệ?” “Tịch Ly, bây giờ cô có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói” “Có chuyện gì gấp sao?”
Cũng phải lâu lắm rồi cô không nói chuyện riêng với lịch Nhuệ. Đột nhiên nghe thấy cô ấy đề nghị như vậy, cô không tránh khỏi cảm thấy có chút lạ lẫm. “Gặp mặt nhau riêng có được không? Tôi gửi riêng cho cô địa chỉ”
Mặc dù cách nói chuyện vẫn còn hơi xa cách nhưng Tịch Ly có thể thấy thái độ của cô ấy đối với mình đã không còn gay gắt như xưa nữa.
Tịch Ly đưa mắt nhìn qua phía Lạc Anh, thấy anh không có biểu cảm gì là phản đối, cho nên liền hào phóng gật đầu: “Được rồi, em chuyển địa chỉ cho chị đi. Lát nữa chúng ta gặp”. “Được, lát nữa gặp nhau.”
Tịch Nhuệ nói rồi cúp máy, sau đó gửi tin nhắn chỉ địa chỉ gặp mặt cho cô. Rồi bản thân đi tới ngồi trước bàn make up, trang điểm đơn giản để trông bớt nhợt nhạt hơn.
Nhìn ngắm mình ra cô ấy chưa bao giờ thích trang điểm đậm cả, tất cả chỉ là vì muốn bản thân được chú ý hơn Tịch Ly nên mới gồng ép mình biển bản thân thành hình mẫu mà mình không thích thú gì mà thôi. “Em dậy đánh răng đi. Anh xuống dưới nhà bảo thím Cố chuẩn bị bữa ăn sáng cho em. Sau đó anh đi cùng với em tới gặp Tịch Nhuệ” “Hả?” Tịch Ly vừa nghe xong câu nói của anh, vẻ ngạc nhiên liền lộ rõ trên gương mặt cô. Đây là cuộc gặp mặt riêng giữa những người phụ nữ, anh đòi đi theo cô làm gì chứ? “Em ngạc nhiên vậy làm gì? Em nghĩ sau bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, anh đồng ý để em đi ra ngoài một mình sao? Hiện tại em vẫn chưa hết nguy hiểm đầu đấy, thai
kì chỉ mới gần ba tháng đầu, em cẩn thận cho anh”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.