Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam, Tịch Nhuệ có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại mà lên tiếng: “Xin chào, anh là ai vậy, Tịch Ly có ở đó không?” “Cô tìm Tịch Ly để làm gì?” Lạc Anh ngồi trong phòng, đưa mắt nhìn Tịch Ly vẫn còn đang nằm ngủ trên giường. Nhìn tên hiển thị trên màn hình là em gái, anh cũng đoán ra được người đang nói chuyện với mình là ai rồi. “Tôi có chuyện gấp cần gặp chị ấy, anh có thể chuyển máy cho chị ấy được không?” “Tôi không muốn làm phiền cô ấy ngủ. Có gì cô cứ trực tiếp nói với tôi là được rồi.” Lạc Anh thành thật bày tỏ vấn đề, một bàn tay to vươn ra vuốt tóc cô. Tịch Ly thấy hơi nhột, cô đưa tay lên gạt tay anh đi, nhưng Lạc Anh đương nhiên là không dễ dàng buông tay khỏi cô như thế, anh hết xoa đầu rồi lại đưa tay xuống nhéo
má cố.
Đang ngủ sao? Vậy gọi dậy là được mà?
Tịch Nhuệ chau mày sau đó hồi đáp lại lời Lạc Anh: “Anh là người hiện tại đang là bạn trai chị ấy nhỉ, vậy có lẽ tôi nên gọi anh một tiếng
anh rể rồi.”
Tịch Nhuệ nâng môi cười, âm thanh nhẹ nhàng như nước lọt vào tai Lạc Anh.
Anh rể sao?
Cô gái này, xem ra cũng biết lấy lòng người khác lắm. Anh thích cách xưng hô này, cho nên phá lệ giúp cô ta một lần vậy. “Tịch Ly, Tịch Ly. Mau dậy đi em, em có người gọi này” "Um...
Tịch Ly mơ màng nghe thấy có người gọi mình, nhưng cô buồn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133628/chuong-230.html