“Tại sao lại phải giúp? Con là đàn ông, có làm có chịu chứ?” "Không phải là còn vì sự nghiệp được bế cháu của mẹ sao? Nếu như chuyện tình của con và Tịch ly không thành, thì giấc mơ sớm được bế cháu nội của mẹ cũng tan thành
mây khói rồi”
“Anh...”
“Được rồi, tôi chịu thua anh đó”
Lạc Phu Nhân nói rồi liền đứng lên đi vào trong sảnh bệnh viện. Thấy Lạc Anh vẫn
ngồi ì ra đó, bà liền khó chịu quay đầu lại bảo: “Không định chỉ cho tôi con bé đang ở chỗ nào sao?” “Đương nhiên chỉ” Lạc Anh nghe mẹ mình gọi liền nhanh chóng đứng lên. Anh biết cô hiện tại đnag không muốn gặp mình, nhưng đẹp trai không bằng chai mặt, cho nên dù cho cô có bài xích anh cũng sẽ cố gắng sát lại gần Tịch Ly thêm chút nữa.
Cứ như vậy, bọn họ sẽ dần dần trở lại mối quan hệ thắm thiết như lúc trước, đúng không? “Trong phòng có người kia, con kêu hai đứa đó ra ngoài đi” Lạc Phu Nhân thông qua cửa kính trong suốt thấy có hai thanh niên đang canh chừng cô, bà liền nhanh miệng đề xuất ý kiến với Lạc Anh. Những chuyện như thế này,
tụ tập càng đông người thì càng phản tác dụng. Cho nên tốt nhất là cứ để bà yên tĩnh
một mình để dễ dàng khuyên giải Tịch Ly hơn.
Lạc Anh lấy máy điện thoại ra, gấp gáp gõ một dòng tin nhắn. Ngay sau đó điện thoại Cố Quân liền có âm thanh của thông báo mới, Cố Quân đem điện thoại ra xem qua một chút rồi liền ghé sát vào tại Quận Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133584/chuong-186.html