Nhưng đó hoàn toàn không phải là suy nghĩ lúc tỉnh táo của anh. Anh đã coi cô ta thành Tịch Ly, cho nên mới xảy ra chuyện đáng trách như vậy.
Được, coi như là anh sai, nhưng cho dù hiện tại có đang bị cô ghét bỏ, anh cũng tuyệt đối sẽ không buông tay cô ra. “Đã đủ rồi, em không muốn nghe anh giải thích nữa” Tịch Ly vẫn nhất quyết không nhìn vào mắt Lạc Anh, đôi mắt cô vẫn một mực nhìn ra ngoài cửa sổ, ngưng lại trên mấy đám mây xám xịt lững thững trôi trên nền trời. “Tịch Ly, em đừng như vậy, nghe anh nói đã, có được không? Coi như không vì em thì cũng vì đứa bé” “Chẳng có đứa bé nào cả, nó không phải con anh”
Tịch Ly quay ngoắt đầu lại nhìn anh, khóe mắt cô đã đỏ ửng. Tại sao anh phải kiên quyết như vậy chứ?
Người làm sai ban đầu là anh, cô cũng đã không còn muốn tính toán gì với anh nữa
rồi. Hiện tại Tịch Ly chỉ muốn hai người họ kết thúc trong yên bình thôi, cô sẽ một
mình nuôi con, cũng sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm. Như vậy thì có gì không tốt chứ? Lạc Anh còn có điểm nào chưa hài lòng? "Em..."
“Em nghỉ ngơi một chút đi. Lát nữa anh sẽ còn quay lại” Lạc Anh biết cô đang không bình tĩnh, cho nên liền buông tay cô ra mà đi thẳng ra ngoài.
Hơi ấm đang truyền vào tay Tịch Ly đột ngột mất đi, mũi cô có chút cay, Tịch Ly cố gắng mở lớn mắt nhìn lên trần nhà để nước mắt không chảy ra.
Đây là lựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133582/chuong-184.html