Cố Quân thấy em gái kích động đến mức gọi thẳng cả tên mình, anh ta cũng ngoan ngoãn không nói lời thừa nữa. Lạc Anh mặc dù không nghe ra được vế sau là gì, nhưng đáp án từ vế trước hiện tại đã đủ thỏa mãn anh. Cổ Hy, cả gan làm càn như vậy, là do bấy lâu nay tôi đã nương tình dung túng cô quá hả?
Hai bàn tay của lạc Anh vô thức siết chặt lại đến mức thấy rõ từng sợi gân to hiện lên trên mu bàn tay, anh dùng một đôi mắt kiên quyết nhìn Cố Huệ: “Thật xin lỗi, tôi có việc phải đi trước. Việc chăm sóc Tịch Ly, toàn bộ xin nhờ cô” Anh nói xong liền cúi người một cái rồi hướng về phía cửa, lập tức rời đi. Mặc dù hành động nhờ vả của Lạc Anh đủ để Cố Huệ cảm thấy được thành ý của
anh, nhưng như vậy thì sao chứ?
Con người này vậy mà thật sự lại bỏ đi? Có việc gì gấp gáp hơn an nguy của Tịch Ly hiện tại chứ, anh thật sự không có một chút quan tâm nào đối với bạn của cô sao?
Alan thấy gương mặt Cổ Huệ trong phút chốc đỏ bừng, hai vai cũng khẽ khàng run lên, anh liền đoán được ra là cô đang giận dữ.
Alan tiến lên phía trước, đặt hai tay mình lên vai Cố Huệ để giúp cô ấy bình tĩnh lại, âm thanh nhỏ nhẹ nói:
“Hôm nay em cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Đợi Tịch Ly tỉnh lại, anh sẽ gọi cho em ngay”
“Đúng rồi, anh có mua đồ ăn tới đó. Em mau qua ăn một chút đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133571/chuong-173.html