Lúc đầu vốn là để đảm bảo an toàn cho cô, sau này lại trở thành manh mối giúp anh tìm ra cô. Nhưng bây giờ điện thoại không có ở cùng cô, thì dụng tâm của anh khi cài phần mềm đó coi như công cốc rồi.
“Xin lỗi”
Đang lúc suy nghĩ thì bên tai anh vang lên một giọng nam trầm, ngước mắt nhìn lên thì liền thấy một nam nhân tóc vàng mắt xanh, trông giống như người ngoại quốc. “Quý khách có thắc mắc gì sao ạ?” Nữ nhân viên tươi cười đáp. “Tôi có để quên một số đồ trên phòng 102, phòng đó hiện tại vẫn chưa có người thuê đúng chứ?”
Người vừa bước tới là Alan, ra khỏi bệnh viện anh liền nhớ ra việc Tịch Ly để quên điện
thoại ở khách sạn. Trong điện thoại nhất định sẽ có số người thân của cô. Cô đang nằm bệnh cho nên có lẽ tốt hơn là nên thông báo cho gia đình cô biết, để có thể tới chăm sóc tốt cho Tịch Ly.
“Phòng 102 sao?”. Lạc Anh bất ngờ bật lên thành tiếng.
Alan nghe thấy người bên cạnh hỏi như vậy, nhìn biểu cảm gương mặt của Lạc Anh , anh ta thắc mắc con người này làm sao vậy chứ? Chỉ là để quên đồ ở khách sạn nên đến lấy lại thôi mà, cũng có cần bày ra biểu cảm ngạc nhiên như lần đầu tiên nghe thấy thế không? Nữ nhân viên nói với một nam phục vụ gần đó chuyện của Alan, sau đó đưa chìa khóa
phòng để anh ta dẫn Alan lên lấy đồ.
Lạc Anh nhìn Alan bước vào trong thang máy, anh cũng nhanh chân đi vào theo. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133569/chuong-171.html