Chương trước
Chương sau

Đúng thật là chỉ có phụ nữ mới can ngăn được phụ nữ. Giây phút này Cố Quân thật thẩm thía câu này. Vừa ban nãy anh có cổ sức như thế nào cũng không thể khiến hai con người như trâu như bò kia dừng lại được, vậy mà Tịch Ly vừa mới nói một câu đã khiến cho hai người đang lăn lộn trên đất kia không ai hẹn ai mà cùng khi dừng lại sau đó ngước mắt lên nhìn Tịch Ly. “Tiêu Ly, sao cậu lại xuống đây? Mình không phải bảo cậu nghỉ ngơi đi rồi à?” “Mình không muốn ngủ, mà sao cậu lại đánh nhau với Cổ Hy thế này?” Tịch Ly tiến tới đỡ Cố Huệ lên, âm thanh đầy lo lắng hỏi.
“Vì cô ta đáng đánh!” Cố Huệ gọn lẹ đáp một câu, khiến cho Tịch Ly xém chút thì ngã ngửa. “Cậu đó, đã có bạn trai rồi mà tình tính vẫn không chút nào thay đổi. Vẫn hung dữ như
vậy?”
Tịch Ly giúp Cổ Huệ vơ mấy sợi tóc đang dính trên vai áo xuống, chau mày đáp lại lời giải
thích của Cổ Huệ.
Cố Hy ngồi ở trên sàn đơ ra một lúc, sau đó trừng mắt nhìn Tịch Ly, âm thanh có chút
nghe như đay nghiến hỏi: “Sao cô lại có mặt ở đây?” Lần trước gặp Tịch Ly và Cố Huệ ở nhà hàng, Cố Hy chỉ cho rằng hai người họ là bạn thông thường mà thôi. Thật không ngờ là lại thân thiết tới mức Cố Huệ dẫn Tịch Ly về tận biệt thự của Cố Quân, lại còn không bị Cổ Quân phản đối?
“Cậu ấy không ở đây thì ở nhà mẹ cô chắc? À mà quên, mẹ cô làm gì có nhà riêng. Nhà đấy là của ba chúng tôi đứng tên và bỏ tiền xây dựng mà”.
Cố Huệ khinh khỉnh nhìn Cố Hy đang ngồi bệt trên nền đất, không chút nhân nhượng mà sỉ vả cô ta.
“Được rồi mà.” Tịch Ly kéo kéo tay Cổ Huệ để ngăn cản những lời cô ấy nói. Dù sao cũng đều là phụ nữ cả, ban nãy cô ở trên tầng hai cũng có thể nghe thấy được Cố Huệ đã “chỉnh” Cố Hy thảm đến mức nào rồi. “Cậu đó, thấy đau lòng thay cho cô ta làm gì? Mới đó mà đã quên những gì cô ta làm với cậu rồi hả?”
“Mình không quên” Tịch Ly làm sao quên được giây phút đó chứ? Khoảnh khắc cô ta cùng Lạc Anh hoan hợp vẫn còn như một đoạn phim được yểm bằng ma chứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô, khiến mỗi khi cô nghĩ tới là đầu lại buốt đau, lồng ngực cũng không kiềm được mà truyền đến từng cơn đau nhói. “Chị Tịch Ly!”
Cổ Hy bỗng nhiên thay đổi thái độ gay gắt vừa rồi đối với cô, chạng vạng đứng lên tiến về phía Tịch Ly, sau đó không do dự mà khuy gối trước Tịch Ly: “Chị... Chị không lẽ đã thấy em cùng với anh Lạc Anh rồi sao? Em... Em xin lỗi. Chuyện đó không phải là do em cố ý. Mà là do Lạc Anh... Anh ấy ép buộc em”
Cổ Hy vừa nói vừa ôm mặt khóc sướt mướt, bộ dạng thật sự giống như một kẻ tội đồ đang cầu xin tha thứ. Người ngoài không biết những chuyện “tốt đẹp” nhìn vào có lẽ còn thấy chua xót cảm thông thay cho Cổ Hy nữa.
Thấy bản thân biểu hiện thành thật như vậy mà trên mặt Tịch Ly vẫn không trưng ra biểu cảm gì cho nên càng cố sức khóc lóc thảm thương hơn nữa:
“Chị, mặc dù là em không cố ý. Nhưng nếu chị thấy khó chịu thì cứ đánh em đi. Nếu đánh
em rồi mà chị có thể tha thứ cho em và anh Lạc Anh, thì em tình nguyện ở yên đây cho chị đánh, nhất định sẽ không hó họ một lời. Chị, chị mau đánh em đi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.