Tịch Nhuệ càng nói nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, khiến cho nội tâm Quận Thành hơi ngứa ngáy.
Sau một lúc đấu tranh, anh cũng quyết định đồng ý với lời khẩn cầu của Tịch Nhuệ, ở lại bên cạnh cô ta một đêm. Vì dẫu sao Tịch Ly cũng đã có Lạc Anh chăm sóc, anh cũng đã có thể yên tâm hơn phần nào.
Một đêm dài qua đi, trời vừa hứng sáng nên sắc trời còn rất trong, khung cảnh rộn rã ở bên ngoài ô cửa sổ quả thật là hoàn toàn trái ngược với tình hình bất động của Tịch Ly ở trên giường.
Lạc Anh canh chừng có cả một đêm, vẫn chưa hề có ý định rời đi, nhưng do bên phải bệnh
viện bên kia gọi đến báo tình hình của Cố Hy đang chuyển xấu, cho nên anh chỉ có thể bất
đắc dĩ giao Tịch Ly lại cho các y tá chăm sóc, còn mình thì lái xe rời đi.
Lạc Anh vừa rời đi được tầm ba mươi phút thì Quận Thành lại tiến vào phòng bệnh của Tịch
Ly. Anh tiến lại quan sát tình hình của cô, liền thấy Tịch Ly chầm chậm mở mắt.
Cô mở mắt rất chậm, sau đó con người khẽ động mà quan sát xung quanh phòng. Là mơ sao? Trong mơ cô đã nghe thấy giọng nói của Lạc Anh, nhưng có vẻ như cô đã vọng tưởng rồi. Cố Hy còn đang bệnh, Lạc Anh lại quan sát tới cô ấy như thế, làm sao có thể có thời gian để bận tâm đến cô.
Tịch Ly vừa mới định cử động người để ngồi dậy, còn chưa kịp động đậy thân thể cô đã đau như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133546/chuong-148.html