Lạc Anh lúc này mới bừng tỉnh, thô lỗ dùng tay đẩy cô ta ra, đôi mày kiếm chau chặt lại nhìn cô ta, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo không có nhiệt độ quát: “Em đang làm cái gì vậy hả?” Anh đưa tay lau đi nụ hôn Cố Hy vừa đặt lên má mình, từ hành động của anh cũng có thể nhìn ra Lạc Anh đối với cô ta đang vô cùng chán ghét. Cố Hy bị sự lạnh lùng của anh làm cho bề mặt, nước mắt ngay lập tức như suối rơi ra, khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng: “Lạc Anh, em cũng đã biết sai rồi. Lúc trước là em sai, em không nên tự động rời đi, không
nên chưa hỏi ý kiến của anh đã ra nước ngoài. Nhưng bây giờ em thật sự đã biết lỗi rồi, anh
bỏ qua cho em lần này không được sao?”
Cố Hy vừa nói vừa khóc lóc, thật sự đã thuyết phục những người xung quanh nhìn vào đều thấy cô ta là một cô gái đáng thương tội nghiệp đang cầu xin người yêu tha thứ. Lạc Anh đối diện với nước mắt của cô ta, mặc dù trong lòng anh bây giờ khẳng định chỉ có mình Tịch Ly, nhưng dù sao cũng là chỗ quen biết lâu năm, anh không thể nào cứ bỏ mặc cô ta như vậy được. Hơn nữa... Cố Hy trước kia còn có tiểu sử bệnh tim.
"Ừ"
Cố Hy không thấy anh trả lời liền ôm lấy ngực rồi ngồi khụy xuống đất, hơi thở cô ta trở nên gấp gáp, khiến cho Lạc Anh nhất thời hoảng loạn. Nhìn biểu hiện này, anh liền biết cô ta lại
tái phát bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133535/chuong-137.html