Mặc dù các bác sĩ đã nói cô không cần lo lắng quá, nhưng Tịch Ly vẫn đứng ngồi không yên, lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu. Không lâu sau, Lạc Anh được đưa vào phòng hồi sức, chính vì anh uống thuốc ngủ nên mới dẫn tới việc hiện tại đang hôn mê, còn về việc dị ứng thì bác sĩ cũng đã truyền dịch cho anh rồi, không còn việc gì đáng lo ngại nữa.
“Thật sự cảm ơn bác sĩ”
Tịch Ly thành khẩn cúi người, sau đó kéo ghế tới ngồi cạnh giường Lạc Anh, cứ như vậy
quan sát anh cả một đêm, cho tới khi trời gần sáng thì mới mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi một hôi.
Trải qua một đêm dài, Lạc Anh cuối cùng cũng tỉnh lại. Anh nhìn lên trần nhà màu trắng, vừa muốn cựa quậy liền phát hiện đang có một bàn tay nắm lấy tay mình, quay đầu nhìn sang liền thấy Tịch Ly đang nhắm mắt ngủ, ánh nắng ban mai rọi lên mái tóc cô, khiến cho mái tóc đen tuyền cùng làn da trắng nõn của cô càng giống như trở nên lấp lánh.
Lạc Anh đưa tay lên xoa tóc cô, Tịch Ly vốn cũng không phải là đã ngủ sâu cho nên bị anh
đụng chạm liên tỉnh giấc. Cô mơ màng mở mắt, phát hiện Lạc Anh đã ngồi dậy từ bao giờ, cơn buồn ngủ của cô liền vì trông thấy anh mà bị đánh tan đi. Tịch Ly khôi phục lại dáng vẻ lo lắng tối hôm qua, nắm chặt lấy tay anh, quan sát sắc mặt anh: “Lạc Anh, anh đã tỉnh. Anh thấy thế nào rồi? Còn khó chịu ở đâu không?” Lạc Anh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133526/chuong-128.html