“Thím Cố, có cần cháu phụ giúp gì không?” Tịch Ly tháo dây chun ở cổ ra, định cột tóc lên để làm bếp cho thoải mái. Nhưng Lạc Anh đã nhanh tay hơn giành lấy được dây cột tóc của cô, sau đó chính mình dịu dàng buộc tóc đuôi ngựa lên giúp cô: 
“Để anh cột giúp em” 
“Cảm ơn anh”. Tịch Ly đối với loại quan tâm này của anh cô cũng không phản đối. Thím Cổ nhìn đôi nam nữ tình tứ trước mắt mình, trong lòng thầm vui vì tình cảm của họ đã tốt đẹp trở lại, hòa hảo giống như lúc ban đầu, không còn dáng vẻ giận dỗi giống như mấy ngày hôm qua nữa. Lạc Anh lần đầu tiên vào bếp, khó tránh khỏi sẽ có chút lòng ngóng nhưng vẫn rất nhiệt tình muốn phụ giúp cô. “Em cần anh giúp gì không? Anh thấy hôm nay có khá nhiều nguyên liệu” Tịch Ly nghe thấy Lạc Anh đánh tiếng hỏi mình, cô cũng đưa mắt nhìn một vòng sơ qua rau củ cùng cá thịt đã được thím Cổ đặt lên trên bếp, cũng không biết nên bảo anh làm gì. Nhìn anh có thành ý như vậy, cô cũng không nỡ đuổi anh ra, cho nên nhắm mắt chọn cho anh công việc nhẹ nhàng nhất: “Anh đưa mấy quả bí đao ở đó đi rửa sạch, sau đó cạo vỏ giúp em nhé! Tịch Ly chỉ tay về phía mấy quả bí đao lùn, mỉm cười với Lạc Anh. Lạc Anh chìm đắm trong nụ cười ngọt ngào của cô, cũng đã khá lâu rồi anh chưa thấy cô cười tự nhiên như vậy. Mặc dù anh chưa bao giờ làm qua mấy công việc này, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133520/chuong-122.html