Lạc Anh nghe thấy cô nói vậy cũng không truy cứu nữa, anh trải lại càng quan tâm vì sao cô lại mệt, cô bị bệnh hay sao? “Em thấy mệt ở đâu? Có phải ốm rồi không? Anh đưa em tới bệnh viện khám xem thử” Lạc Anh quan sát một lượt gương mặt cô, cũng phát hiện thấy thần sắc cô hơi nhạt nhạt, vì vậy giọng anh càng trở nên gấp gáp. “Nói cho anh biết, em cảm thấy như thế nào. Buổi tối ngủ có phải lại để chăn hay không? Em lúc nào cũng không chịu cẩn thận hết”
Anh thật sự lo lắng chuyện cô không quá quan tâm tới sức khỏe của mình. Tựa như một
đứa trẻ, thói quen ngủ lúc nào cũng đá chắn, đều là lạc Anh phải nửa đêm tỉnh dậy đem
chăn đắp lại giúp cho cô. Tịch Ly cảm thấy anh quan tâm mình như vậy, trái tim giống như được rót mật ngọt ngào.
Nhưng cô cũng không phải là tuýp người não cá vàng, một màn tình tứ vừa xảy ra cô cũng
chưa thể nào quên. Tịch Ly lắc lắc đầu, nghiêng đầu lách qua người anh nhìn xuống dưới. Lạc Anh theo ánh mắt cô cũng xoay người mình lại, phát hiện Tịch Ly đang chăm chú quan sát Cố Hy, anh liền nắm tay cô xuống dưới, bắt đầu màn giới thiệu: “Lần trước vẫn chưa giới thiệu rõ ràng cho em biết, đây là Cố Hy, là người anh đã nói sẽ tạm thời ở lại nhà chúng ta. Cô ấy vừa từ nước ngoài trở về, vẫn đang trong quá trình tìm chỗ ở, nhưng chưa thấy được nơi nào vừa ý, cho nên có thể sẽ ở lại nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133518/chuong-120.html