“Cố Huệ, cái đó... Không phải chúng ta vừa mới đi ăn ban nãy đây sao?” Tịch Ly cố nặn ra một nụ cười méo mó nhìn Cố Huệ. Cố Huệ nghe thấy câu hỏi của cô, rất tự nhiên mà đáp lại:
“Đều đã là quá khứ rồi mà?”
“Chẳng phải chúng ta chỉ mới đi ăn cách đây mấy tiếng sao?” “Gặp phải người không nên gặp cho nên thức ăn đều biến thành giận dữ cả rồi. Cho nên bây giờ bụng tớ cần được bù đắp. Cậu cũng phải đi cùng.” Cố Huệ nói rồi kéo Tịch Ly ra khỏi cửa hàng, Alan cũng vui vẻ đi theo sau, để lại lịch Nhuệ một mình sắp xếp lại cả trăm bộ quần áo. Ba người đi đến một quán ăn ở ngoại thành cho nên quãng đường di chuyển khá xa. Cố Huệ ngủ trên xe một giấc, hai tiếng sau mới đến được quán Chuang được trang trí theo kiểu
cổ kính.
Alan đánh thức Cổ Huệ dậy, sau đó cả ba người cùng vào trong nhà hàng, bữa tối kéo dài
hơn một tiếng, đến lúc kết thúc thì cũng đã là lúc chập choạng tối rồi. “Bây giờ cậu ở đâu? Tớ đưa hai cậu về” Alan đứng phía sau Cố Huệ, ngỏ ý muốn đưa cô về. Nhưng ngay lập tức ý tốt liền bị Cổ Huệ
khước từ đi:
“Không cần đâu. Nhà cậu cũng đều thuận đường với chỗ tớ ở đâu. Để bọn tớ tự bắt xe về nhà là được rồi”. “Như vậy làm sao được? Buổi tối để con gái các cậu đi một mình thì nguy hiểm lắm” “Như cậu nói đấy. Nhưng tớ đâu có đợi một mình? Bên cạnh tớ còn có tiểu Ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133514/chuong-116.html