Trải qua chuyện đêm qua, nói không để ý chính là nói dối. Cho nên hiện tại cô không biết nên làm thế nào để có thể trực tiếp đối diện với Lạc Anh, có thể nói chuyện với anh một cách bình thường nhất.
Trùng hợp thím cổ vừa mới xách túi ra cổng để đi siêu thị mua ít đồ liền thấy cô. Bà thấy Tịch Ly cứ lấm lét đứng trước cổng, tựa như một đạo chích đang dò xét tình hình trước khi bắt tay hành động liền bật cười, đẩy cổng ra vỗ vai cô: “Thiếu phu nhân, làm sao vậy? Sao lại đứng ở đây? Bên ngoài trời đang nắng đấy?”. Lúc này cũng đã là hơn mười giờ trưa, con gái không phải thường sẽ để ý tới làn da sao?
Làm sao cô gái ngốc này lại cứ tình nguyện đứng đây phơi nắng vậy?
Tịch Ly hơi cắn cắn mút môi, cô đảo mắt qua lại, không nhìn trực tiếp vào thím Cố mà cúi gằm mặt xuống đất rồi nhỏ giọng như một chú mèo con mà cất tiếng: “Lạc Anh... Có đang ở trong nhà không ạ?” “Không có, thiếu gia đã ra ngoài từ sáng sớm rồi” “Là vậy ạ?” Tịch Ly vuốt ngực thở phào một hơi, giống như vừa trút được một mối lo to lớn vậy. Cố Hải có hơi khó hiểu nhìn biểu hiện của cô, nghĩ tới chuyện sáng nay, hai con người này bình thường luôn giống như đôi chim câu ríu rít quấn lấy nhau, vậy mà lúc sáng lại chơi trò
trốn tìm, kẻ đi trốn mất dạng còn người kia mất vía chạy đi tìm. Thím Cổ biết vấn đề này có
hơi tế nhị nhưng vẫn không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-quan-thanh-tich-ly/1133496/chuong-98.html