Tịch Ly mặc dù hơi hoang mang, nhưng suy cho cùng cũng là cô thất lễ tự tiện động vào đồ của anh trước, cho nên cô chỉ có thể miễn cưỡng thu tay về, để hai tay ở phía sau lưng mà nắm chặt lấy nhau, gương mặt nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Thật xin lỗi, em đã thất lễ rồi” Lạc Anh nhìn thấy cô áy náy, tâm trạng anh cũng trở nên rối bời. Mới vừa rồi, anh làm sao lại mất đi khống chế, chính mình lại lớn tiếng với lịch Ly? “Không, không có gì. Anh thật sự không để ý “Là vậy sao?” Nghe anh phủ nhận chuyện vừa rồi như vậy, trái tim cô như có ai đó hung hăng nhéo vào, tạo cho Tịch Ly cảm giác thật nhói đau. Lạc Anh đưa tay về phía trước, muốn kéo cô vào lòng, kết quả không biết như thế nào lại dọa cho Tịch Ly giật mình mà lùi về sau, né tránh cánh tay anh, đồng thời cũng đánh rơi cuốn album đang cầm trên tay xuống đất. “Thật xin lỗi” Tịch Ly vội vàng cúi xuống nhặt cuốn alnum lên đem đặt lại ngay ngắn trên kệ sách, sau đó nhanh chóng quay lưng mà chạy đi. Khoảnh khắc cô rời đi, rõ ràng Lạc Anh trông thấy khóe mắt cô hình như đang lấp lánh. Anh nhìn cánh tay mình đang vươn ra giữa không trung nhưng không nắm được thứ gì, cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề, ngồi phịch xuống sàn nhà, nắm một chút tóc để bày tỏ sự bối rối của mình. Anh thế nào lại có thể hồ đồ như vậy, vừa rồi đột nhiên nổi nóng với cô? Lạc Anh đem bức hình đang được nắm trong lòng bàn tay mình ra, nhìn cô gái đang tươi cười trong hình, phút chốc tinh thần lại trở nên an tĩnh, khóe môi khẽ mấp máy mấy lời: “Cố Hinh” Nhìn bộ dạng này mới biết, hóa ra người con gái duy nhất khiến cho Lạc Anh bày ra bộ mặt ôn nhu... Không chỉ có một mình Tịch Ly. Lạc Anh nhìn cô gái trong hình, tim bỗng nhiên đập mạnh, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, đó chính là nồng đậm, là nhớ nhung. Đêm đó Lạc Anh không trở lại phòng ngủ, anh ngồi trong thư phòng xem tài liệu, ngủ quên đi mất lúc nào không hay. Đồng hồ sinh học của anh luôn báo thức lúc sau giờ sáng, bình tĩnh trở lại, vệ sinh cá nhân xong Lạc Anh liền lên phòng gọi cô dậy, nhưng gõ cửa mãi cũng không thấy ai trả lời, đẩy cửa ra anh liền nhíu mày, trong phòng không có hình dáng cùng mùi hương của cô, thật là khiến cho anh khó chịu. Đột nhiên như nghĩ ra gì đó, anh chạy qua phòng cô đem tủ đồ mở ra, thở phào một hơi khi thấy quần áo của cô ở trong tủ vẫn còn nguyên vẹn. Lần trước cãi nhau, cô đã suýt chút nữa là rời đi, cho nên anh cho rằng lần này cô cũng sẽ làm như thế. Nhưng thật may mắn là chuyện đó không xảy ra. Anh cho rằng cô đang ở dưới nhà chuẩn bị bữa ăn sáng, liền nhanh chóng chạy xuống tầng trệt, nhưng trong bếp vậy mà lại không có bóng dáng quen thuộc của cô. "Thiếu gia, cậu đã dậy rồi sao?” Thím Cố tay vẫn đang cầm đũa đảo rau xào, cười với anh một cái. Lạc Anh luôn đầu ngó nghiêng nhìn xung quanh, tim đã sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, cô rốt cuộc đang ở đâu, tại sao anh lại không nhìn thấy? Thím Cổ nhìn thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của anh, giống như đoán ra được điều gì, nhẹ nhàng cất tiếng: “Thiếu phu nhân đã ra ngoài từ sáng sớm rồi. Cũng không nói cô ấy sẽ đi đâu? “Là vậy sao?” Lạc Anh có chút thất vọng, không phải cô đã đồng ý hôm nay sẽ cho anh đi theo sao? Như thế nào lại tự mình đi trước? Cho là cô đang giận anh vì chuyện ngày hôm qua đi, với tính cách của cô cứ trực tiếp tìm anh đối chứng là được rồi, tại sao lại giống như cố ý tránh mặt anh đi như thế? Bữa sáng hôm đó Lạc Anh ăn uống rất không ngon, tầm bảy giờ anh tới trước cổng bệnh viện, nhìn vào đồng hồ mới thấy còn tận hai tiếng nữa mới đến giờ hẹn của cô và Quân Thành. Lạc Anh vào quán nước đối diện bệnh viện chờ đợi, thời gian qua đi, quả nhiên gần chín giờ anh liền thấy bóng dáng cô ở trước cổng bệnh viện Thiên An. Anh kích động muốn chạy ra ôm lấy cô, nhưng liền phát hiện một người đã nhanh tay hơn chạy đến ôm lấy bả vai cô, người đó không ai khác ngoài Quân Thành, Mà Tịch Ly lại dựa vào lòng anh ta, bộ dạng rất phụ thuộc, không có chút bài xích nào. Hai người kia giống như kim đồng ngọc nữ, ở trước mắt anh cùng nhau tiến vào trong bệnh viện. Tay Lạc Anh siết chạy, ôm một bụng không vui rời khỏi quán nước, lái xe chạy thẳng đến công ty. “Tịch Ly, con đã đến rồi à?” Quân lão phu nhân trông thấy cô liền hết sức vui mừng, suýt chút nữa thì đã nhảy xuống khỏi giường bệnh để chạy đến ôm cô. “Bà nội, cẩn thận chút.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]